Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc
Học viên Tiên Chi ở Trung Quốc thuật cho một đồng tu chép lại
[MINH HUỆ 11-12-2011] Tôi là một người nội trợ sống ở nông thôn. Vào tháng 06 năm 1996, khi tôi đang làm việc ở trang trại như thường lệ, tôi thấy một quý bà đi vào một ngôi nhà ở chân núi. Một ngày nọ tôi hỏi bà đến đó làm gì. Bà ấy cho biết bà đến để nghe Pháp. “Pháp là gì?” Tôi hỏi bà ấy. Bà ấy nói rằng đó là tu luyện Pháp Luân Công. Ngay lập tức tôi hỏi, “Bà có thể đưa tôi đến đấy được không?” Bà ấy đồng ý, vào ngày 01 tháng 07 năm 1996, bà ấy đã đưa tôi đến để nghe Pháp.
Tôi vẫn còn nhớ ban đầu khi tôi nghe giảng Pháp, tôi cảm thấy Nó rất tốt. Và sau đó, tôi càng nghe, tôi càng muốn nghe Pháp nhiều hơn, Pháp đã đi vào tâm của tôi. Trong khi học Pháp, tôi liếc nhìn những người xung quanh, và nhận thấy một số người đã ngủ gật. Điều này làm tôi phân vân rằng mặc dù Sư Phụ đã giảng cho chúng ta rằng Pháp rất tốt, làm sao vẫn còn có người ngủ gật? Sau khi nghe Pháp, chúng tôi sẽ tiếp tục học các bài tập công. Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận ra rằng một vài bệnh của tôi đã biến mất, đặc biệt là những cơn đau đầu nghiêm trọng mà tôi đã từng chịu đựng. Bất cứ khi nào tôi bị nhức đầu, tôi sẽ phải nằm trên giường từ 08 đến 10 ngày. Bây giờ tôi hoàn toàn bình phục, và tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng. Điều này đã củng cố tín tâm của tôi trong tu luyện, kết quả là, tôi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, như là bổn phận và không bao giờ ngần ngại.
Ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Tôi nhận thấy cần phải chứng thực Pháp và khôi phục thanh danh của Sư Phụ. Kết quả là, tôi đã đi đến Bắc Kinh cùng với các học viên ở làng của chúng tôi. Cảnh sát đã chặn xe của chúng tôi trước khi chúng tôi lái xe được 160 km. Chúng tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp, bị đưa đến đồn công an, và bị còng tay vào một cửa sổ sắt. Họ đã cố gắng để buộc chúng tôi phải viết một bản cam kết. Tất cả chúng ta đã viết chúng tôi đã được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Giám đốc công an phát điên đến nỗi ông chửi mắng chúng tôi và đập tay xuống bàn. Ông đã bắt một số người trong chúng tôi diễu hành trên đường phố. Khi chúng tôi về đến làng thì đã vào buổi trưa và con trai của tôi vừa đi học về. Khi cháu nghe nói rằng mẹ của cháu đã phải đi diễu hành trên đường phố, cháu đã tìm thấy tôi và cố gắng để kéo tôi ra. Công an tàn ác đã đẩy cháu ngã xuống đất. Tất cả mọi người chứng kiến cảnh đó rất tức giận, nhận ra điều này, công an vội vã dừng tay. Các thành viên trong gia đình của chúng tôi có thể đưa chúng tôi về nhà. Tuy nhiên trước khi chúng tôi đi, bọn chúng đã cố gắng để buộc chúng tôi phải viết một bản “cam kết”, tất cả chúng tôi đã lờ đi.
Sau khi chúng tôi về nhà, con trai tôi đã khóc, nói rằng, “Mẹ, con xin mẹ hãy ngừng tu luyện! Hãy nghĩ về con!” Tôi nói, “Con trai, mẹ đã quyết định đi theo con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không có gì có thể thay đổi được tâm của mẹ.”
Vào mùa đông năm 2001, một lần nữa tôi đến Bắc Kinh để duy hộ Đại Pháp. Trên thực tế vào ngày 25 tháng 04 năm 1999, tôi cũng đến Bắc Kinh. Khi các bạn đồng tu và tôi đến Trung Nam Hải (trung tâm hành chính của ĐCSTQ), chúng tôi nhìn thấy nhiều học viên đi bộ trở lại nói rằng vấn đề đã được giải quyết. Lần này, sau khi ở Bắc Kinh trong vòng hơn một tháng, phát tài liệu giảng chân tướng, chứng thực Pháp, chúng tôi đã bị công an bắt và bị giam giữ tại một trại lao động cưỡng bức tại Bắc Kinh trong vòng một năm.
Ngay sau năm mới 2002, tôi đã có thể về nhà. Mẹ chồng của tôi qua đời hai năm trước và bố chồng của tôi sống một mình. Chồng tôi có ba anh trai. Anh trai thứ hai của anh ấy đã không kết hôn và ba người sống riêng rẽ. Trước khi tu luyện, tôi không bao giờ cãi nhau với gia đình nhà chồng, vì vậy sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi nhắc nhở bản thân rằng tôi là một người tu luyện, và phải làm tốt hơn. Thường thì tôi mang thức ăn ngon đến chỗ bố chồng, và không lâu sau đó ông hỏi liệu từ giờ trở đi ông có thể ăn ở tại nhà tôi. Tôi trả lời, “Chừng nào mà bố không ngại, bố có thể ăn ở luôn tại nhà con.” Không lâu sau, người anh thứ hai cũng đến nhà chúng tôi ăn ba bữa một ngày. Cả hai bố con đã ăn ở nhà của tôi gần mười năm, và chúng tôi sống rất hòa ái.
Nhiều lần chị dâu của tôi mời bố chồng của tôi đến ăn Tết với họ nhân dịp năm mới. Họ muốn thể hiện lòng hiếu thảo của mình bằng cách mời bố tôi ở lại vài ngày. Tuy nhiên, bố chồng tôi luôn luôn đòi về nhà sớm hơn. Có một lần, chỉ vừa sau Tết Nguyên Đán, tôi ở lại nhà mẹ đẻ của tôi một vài ngày rồi đón bố chồng của tôi một vài ngày sau đó. Chuyện đã xảy ra, ông đã bị ốm sau khi về đến nhà và cần được chăm sóc một số ngày trước khi ông ấy hồi phục. Kể từ đó, ông không đi bất cứ đâu. Ông thực sự ủng hộ tôi trong việc tu luyện Pháp Luân Công. Một lần một học viên khác nói với tôi: “Khi tôi nói chuyện với bố chồng của chị về chị, bác ấy nghĩ chị là người tốt, và rất khó để tìm thấy một người như vậy trên thế giới này.” Chị dâu của tôi cũng nói rằng họ không biết họ được ban phước lành ở đâu, và rằng họ đã có một cô em dâu tốt đến như vậy và họ không cần phải lo lắng chút nào về bố chồng của mình.
Trong kỳ Thế vận hội Olympic năm 2008, tôi đã bị công an bắt và đưa đến một trung tâm tẩy não. Vào lúc đó, tôi đã gọi điện thoại về nhà và một điều thực sự xảy ra rằng bố chồng tôi đã trả lời điện thoại. Ông hỏi, “Tiên Chi hả con? Có đúng là con không? Bố thực sự nhớ con.” Một viên công an đang theo dõi điện thoại, và một nhân viên khác, cười với thái độ xấu xa và họ hỏi thăm bố chồng tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nói, “Cha tôi 84 tuổi.” Khi nghe điều này, họ thay đổi thái độ và nói, “Các học viên Đại Pháp hẳn phải rất có tâm tính tốt và chắc chắn làm việc nhà cũng rất tốt. Nếu không, làm sao có thể một ông bố chồng lại nhớ con dâu đến thế?”
Một lần khác, một cán bộ của ĐCSTQ đã về làng của chúng tôi để tìm kiếm những người vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Những người dân làng nói với họ tình trạng chân thực của tôi và họ nói rằng thật rất khó để tìm được một người khác tốt như tôi trên toàn thành phố. Người cán bộ nói rằng đó là vì cô ấy tu luyện Pháp Luân Công, nếu không tất cả các việc tốt của cô ấy nên được báo cáo. Mọi người không biết rằng vì tôi tập Pháp Luân Công tôi có thể trở thành một người tốt như vậy. Đó là Đại Pháp đã thay đổi tôi phải quan tâm đến người khác. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không có lòng bao dung như vậy. Chính là Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn. Ở đây tôi xin chân thành cảm ơn Sư Phụ và Đại Pháp.
Vào tháng 07 năm 2006, chị dâu tôi qua đời, và tôi đảm nhận tất cả mọi việc tang lễ. Thực tế, con trai của họ có thể cũng làm, nhưng tôi không bận tâm, và đã làm tất cả mà không một lời phàn nàn. Kể từ đó, anh rể đến nhà chúng tôi ăn uống hàng ngày, ngay cả vào ngày nghỉ hoặc vụ mùa bận rộn. Những người khác hỏi tôi, “Chị vẫn có thể tiếp tục làm như vậy hay sao?” Tôi nói rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ làm mọi việc Sư Phụ yêu cầu. Dù có thế nào đi chăng nữa, tôi luôn luôn ghi nhớ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi làm việc thật tốt và hồng Pháp.
Trong nhiều năm qua, người ta đã chứng kiến những gì tôi đã làm, khâm phục những nỗ lực của tôi. Ngoài ra, các học viên khác trong làng của chúng tôi cũng đã thực hiện khá tốt. Tất cả những người trong làng nói rằng bất cứ ai tu luyện Pháp Luân Công là một người tốt và tất cả họ ủng hộ Đại Pháp. Tôi hồi tưởng lại khi cuộc bức hại bắt đầu, Bí thư đảng trong làng của chúng tôi phục tùng mệnh lệnh của tà đảng. Khi các học viên Đại Pháp giảng chân tướng cho ông, ông từ chối lắng nghe và tiếp tục bức hại các học viên, thậm chí đưa cả công an đến bắt các học viên Đại Pháp. Một vài năm sau đó ông ấy qua đời. Có một cán bộ cốt cán trong làng chúng tôi, chúng ta hãy gọi là ông A. Ông ấy hiểu rõ tình hình sau khi các học viên giảng chân tướng cho ông và ông ấy đã đã bảo vệ các học viên. Trong thời gian Thế vận hội Olympic, công an đã về làng để bắt tôi. Khi ông A đã biết được việc này, ông lái xe của mình ra khỏi làng để chặn các xe cảnh sát. Ông ấy nói với cảnh sát rằng họ không nên bắt tôi và rằng tôi là một người tốt. Cảnh sát không muốn nghe. Sau đó, ông đã đi đến trung tâm tẩy não yêu cầu thả tôi. Vào thời điểm đó, trong làng chúng tôi có ba học viên bị giam giữ tại trại tẩy não. Khi ông ấy đi đến đó, ông ấy nhìn thấy một học viên lớn tuổi bị còng tay vào cửa sổ và bị thẩm vấn. Ông A nói: “Bà ấy đã già rồi, sao các anh lại đối xử với bà ấy bằng cách này. Ai ở đây mà ở nhà không có người già chứ? Nếu người nhà của các anh bị đối xử như thế này, các anh cảm thấy thế nào?” Công an đã không nói được gì, và mở khóa còng tay cho người học viên ấy.
Ông A đã đi đến trại tẩy não ba lần để yêu cầu thả chúng tôi, cuối cùng chúng tôi được trả tự do và ông ấy đã đưa chúng tôi về nhà. Ông A bây giờ hiểu được chân tướng nhiều hơn, và ông cũng được đề bạt. Ông bảo vệ các học viên Đại Pháp và nhiều lần ông ấy ngăn chặn công an quấy rối chúng tôi. Giờ đây, môi trường tu luyện trong làng của chúng tôi thoải mái hơn. Tất cả các học viên đều công khai đến điểm tập công ngoài trời để học Pháp và tập công.
Vào thời kỳ nông nhàn, chúng tôi chia thành nhiều nhóm để phát tài liệu giảng chân tướng ở những khu vực lân cận. Vào ban đêm, chúng tôi sẽ đi xa để phát tài liệu và dán những tin tức. Chúng tôi sẽ đi hết làng này đến làng khác và khi chúng tôi phát hết tất cả các tài liệu, chúng tôi đi được hơn 50 km. Những ngôi làng nằm trong vòng bán kính 15 km sẽ được các học viên lớn tuổi đảm nhận. Mỗi lần trước khi đi ra ngoài, bao giờ chúng tôi cũng phát chính niệm trên đường, hoặc tịnh tâm nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp là tốt”, và “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt.” Lúc nào cũng vậy nhờ có sự gia trì của Sư Phụ, mọi việc diễn ra rất trôi chảy, và chúng tôi đã không gặp phải bất kỳ sự can nhiễu nào. Chúng tôi không cảm thấy mệt mỏi ngay cả khi đi 100 km. Khi chúng tôi đạp xe, chúng tôi cảm thấy như chúng tôi đang bay. Vào vụ mùa bận rộn, chúng tôi đi làm công việc đồng áng của chúng tôi vào ban ngày, ban đêm, chúng tôi sẽ phân phát tài liệu giảng chân tướng ở các vùng lân cận. Bên cạnh việc phân phát những tài liệu, chúng tôi cũng giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người. Mỗi một người phụ trách một khu vực trong làng. Hầu hết các chúng sinh trong vùng tôi phụ trách đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.
Sư Phụ đã giảng (trên thực tế) rằng các học viên Đại Pháp cần phải đề cao và thăng tiến như một chỉnh thể. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ với các bạn học viên ở các làng lân cận. Sau khi chia sẻ, tất cả chúng tôi cùng nâng cao nhận thức với nhau. Chúng tôi thường làm ba việc của chúng tôi một cách riêng rẽ nhưng bất cứ khi nào đến ngày nhạy cảm của ĐCSTQ, các học viên từ các ngôi làng lân cận hoặc xa hơn đều bước ra, không một ai tụt lại phía sau. Chúng tôi lên kế hoạch cho các tuyến đường tốt, và bắt đầu phát tài liệu giảng chân tướng từ các ngôi làng của chúng tôi. Chúng tôi đã dán và treo ra các biểu ngữ. Chúng tôi đi bộ khoảng 15 km rồi quay trở lại. Chúng tôi làm việc như một chỉnh thể và sẵn sàng bước ra để trợ Sư Chính Pháp.
Chồng tôi rất ủng hộ việc tu luyện của tôi. Khi cuộc bức hại bắt đầu, và chồng tôi biết rằng tôi đã quyết định đi với các bạn học viên đến Bắc Kinh, ông ấy nói, “Em sẽ đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp, em chứng thực Pháp bằng cách nào? Ngay cả đến Hồng Ngâm em không thuộc,“Vì vậy, ngày đêm tôi học thuộc Hồng Ngâm và trong vòng hai ngày, tôi có thể thuộc hết. Sau đó ông ấy kiểm tra xem liệu tôi có thể thuộc Hồng Ngâm hay không, và ông ấy cũng đưa ra những lời khuyên cho các học viên cùng đi với tôi, khuyên chúng tôi con đường để đi có thể an toàn hơn mà không bị công an chặn. Vào một đêm, sau khi tôi trở về nhà từ trại lao động ở Bắc Kinh, khi tôi đang tập các bài công Pháp, chồng tôi đã đề cập rằng ông ấy sợ tôi có thể bị bức hại một lần nữa. Tôi đã nhắc lại cho ông ấy sự khác biệt về thân của tôi trước và sau khi tu luyện Pháp Luân Công, và ông ấy không còn sợ hãi. Thỉnh thoảng, ông ấy cũng giúp tôi phát tài liệu giảng chân tướng. Nhiều năm qua đi, ông ấy đã bảo vệ được các kinh sách và tài liệu Đại Pháp. Trước đây thỉnh thoảng ông ấy cũng giúp tôi dán biểu ngữ. Sau khi ông dán chúng, tôi đã đi qua để nhìn và thấy rằng ông ấy đã làm việc khá tốt và dán chúng rất ngay ngắn và không bị nhăn. Có nhiều học viên đến nhà tôi, và ông ấy luôn ân cần với họ. Các bạn đồng tu của tôi cũng nói, “Chồng của chị có tâm tính rất tốt.”
Tôi cũng đã làm nhiều việc không được tốt lắm. Nhà của tôi đã bị công an lục soát hai lần, một lần khi tôi bị kết án vào trại lao động ở Bắc Kinh và lần khác là khi tôi bị bắt trong thời gian Thế vận hội Olympic. Nhiều lần họ đã đến sách nhiễu tôi. Tôi biết rằng điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn sơ hở và đã bị tà ác lợi dụng. Nếu tôi có đủ chính niệm, chúng sẽ không dám đến cửa nhà tôi. Một lần, họ lại đến để sách nhiễu tôi, và tôi không có bất kỳ sợ hãi nào. Ngay lập tức tôi đã phát chính niệm để loại trừ tà ác và cầu xin Sư Phụ gia trì cho tôi. Đồng thời, tôi hỏi họ tại sao họ đến sách nhiễu tôi. Kể từ đó, họ không dám quay trở lại.
Một câu cuối cùng sau khi chia sẻ quá nhiều: Hãy theo sát những gì Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm, và đừng quên hướng nội. Hãy luôn nhớ rằng chúng ta là những học viên Đại Pháp và chúng ta có thể vượt qua bất cứ khổ nạn trên con đường tu luyện.
Cuối cùng, một lần nữa tôi muốn cảm tạ Sư Phụ! Cảm ơn Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/11/明慧法会–时刻牢记自己是大法弟子-249444.html
Bản tiếng Anh: https://clearwisdom.net/html/articles/2012/1/3/130487.html
Đăng ngày 7-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.