Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-06-2020] Chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1996, trước khi cuộc bức hại bắt đầu.Trường kỳ giảng chân tướng cho người dân về Đại Pháp không phải là một việc dễ dàng. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chúng tôi đã đi theo sự chỉ dẫn của Sư phụ trong suốt 24 năm tu luyện. Như Sư phụ giảng:
“Chỉ cần chư vị có thể luôn thanh tỉnh vượt qua, vẫn luôn đang tu, vẫn luôn làm những gì đệ tử Đại Pháp nên làm, thì là xuất sắc, Sư phụ là thừa nhận chư vị!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Tìm kiếm một học sinh ngồi xe lăn
Chồng tôi và tôi đều là giáo viên trung học về hưu. Các học sinh cũ của chúng tôi đều đã 50 hoặc 60 tuổi và nhiều người vẫn còn giữ liên lạc với chúng tôi kể từ khi tốt nghiệp. Hàng năm, một vài cựu học sinh đến thăm chúng tôi nhân dịp Tết. Khi họ có chuyện vui gì như đám cưới hoặc các sự kiện quan trọng thì thường mời chúng tôi đến dự. Chúng tôi luôn cố gắng đến dự các sự kiện đó, để thức tỉnh lương tri của mọi người, cứu độ chúng sinh, và giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (CCP).
Hai năm trước chồng tôi và tôi đến dự đám cưới của con trai một học sinh cũ. Cậu ấy kể cho chúng tôi biết về một cậu học sinh cũ đã không thể đến dự vì cậu ấy bị đột quỵ và phải dùng xe lăn. Sau đó chồng tôi và tôi đã bắt taxi cố đi tìm cậu ấy nhưng chúng tôi không thể tìm thấy. Liên tục hai năm sau chúng tôi cũng tìm vài lần nhưng không thể tìm thấy cậu ấy ở đâu.
Trước Tết năm nay, chúng tôi đã thuê một người lái xe và xe của cậu ấy. Chủ xe này thích nói chuyện với chúng tôi và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ cho bản thân, gia đình, họ hàng và bạn bè của cậu ấy. Cậu ấy cũng nhận một túi to tài liệu Đại Pháp để mang về phát cho mọi người ở nhà.
Chồng tôi nói rằng: “Cậu có thể giúp vài người thoái xuất khỏi ĐCSTQ như thế, việc này rất tốt! Cậu sẽ tích được đại đức nhờ làm việc đó!” Điều này đã khích lệ cậu tài xế rất nhiều. Chồng tôi gợi ý đi xe cùng cậu ấy để tìm cậu học sinh cũ ngồi xe lăn.
Cậu tài xế ngạc nhiên hỏi: “Bác là giáo viên của anh ấy, sao bác lại đến thăm anh ấy?” Chúng tôi nói rằng cậu ấy bị ốm, bán thân bất toại và phải ngồi xe lăn. Cậu ấy đáp lại: “Anh ấy đã tốt nghiệp từ bao nhiêu năm trước, thế mà bác vẫn đi tìm anh ấy, điều này quả là hiếm có.” Chồng tôi nói với cậu ấy rằng chúng tôi tu luyện Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi dạy rằng:
“tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người” (Bài giảng thứ sáu-Chuyển Pháp Luân)
Chồng tôi nói rằng: “Cậu ấy là học sinh của tôi, vì thế tôi phải giảng chân tướng cho cậu ấy. Trong hai năm qua chúng tôi đã cố gắng tìm cậu ấy vài lần mà không thấy. Vì thế hôm nay chúng tôi thử lại lần nữa.”
Cậu tài xế nói: “Vài ngày trước, bác đã giúp cháu, họ hàng và bạn bè cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng cháu thực sự cảm ơn bác. Bây giờ đến lượt học sinh của bác được cứu.” Tôi nói: “Đừng cảm ơn chúng tôi, cậu hãy cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí ấy.” Cậu ấy hô to: “Tạ ơn Sư phụ Lý Hồng Chí!”
Chúng tôi đến con phố nơi cậu học sinh của tôi đã sống. Chồng tôi ở lại trong ô tô còn cậu tài xế và tôi đến vài tòa nhà chung cư để tìm học sinh cũ của tôi. Tôi cũng nhân cơ hội này giảng chân tướng cho mọi người, và cậu tài xế nói rằng cậu ấy sẽ giúp tôi. Chúng tôi đến những tòa nhà khác nhau, nhưng không ai từng nghe đến cậu học sinh đó của tôi.
Tôi gõ cửa một ngôi nhà và một người đàn ông chừng 70 tuổi ra mở cửa. Tôi nói với ông ấy mục đích chuyến viếng thăm của tôi nhưng ông cũng không hề biết về cậu học sinh đó. Tôi giảng chân tướng cho ông và gợi ý rằng ông nên thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” để được an toàn và tránh khỏi thảm họa. Tôi cũng gợi ý ông nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Trong khi tôi đang nói chuyện với ông lão này, người đã bị ĐCSTQ đầu độc nặng nề, đột nhiên ông ấy trút cơn giận của ông bằng cách quát tháo và tát vào mặt tôi. Mặc dù ông ấy đánh và chửi mắng tôi–một bà lão ở độ tuổi 80–nhưng tôi không hề oán hận ông ấy. Tôi cảm thấy thiện tâm của mình xuất ra và thấy thực sự đáng tiếc cho người đàn ông này.
Pháp của Sư phụ đã triển hiện cho tôi thấy rằng chúng ta nên hướng nội và tu khứ các chấp trước khi đối mặt với nghịch cảnh. Đối với tôi, sự việc này là một khảo nghiệm về chữ Nhẫn, xem liệu tôi có thực sự đạt được yêu cầu “…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân), và xem liệu tôi có thể giữ vững tâm tính hay không. Vì thế đối với tôi, là một học viên thì sự việc này là hảo sự.
Người lái xe và tôi kiểm tra mọi nơi ở những khu chung cư gần đó nhưng vẫn không thể tìm thấy địa chỉ của vị học sinh đó. Chúng tôi đến đồn cảnh sát địa phương nhưng không hề có tên cậu ấy. Sau đó chúng tôi đến nơi quản lý hộ tịch nhưng không ai biết đến cậu ấy. Cuối cùng thì chúng tôi đến cư ủy hội và được biết rằng một năm trước cậu ấy đã qua đời. Có địa chỉ trong tay, chúng tôi đến nhà thăm gia đình cậu ấy nhưng không tìm thấy ai cả. Sau đó chúng tôi quyết định quay về nhà.
Thức tỉnh lương tri của chúng sinh trong đại dịch
Sau khi vi-rut Trung Cộng (vi-rut Corona gây nên dịch viêm phổi Vũ Hán) bùng phát, các thành phố, thị trấn và làng quê đều bị phong tỏa. Là các học viên mang trên vai trách nhiệm to lớn trợ Sư chính Pháp và thức tỉnh lương tri của chúng sinh, chúng ta nên làm gì?
Chúng tôi tự hỏi liệu chúng tôi có nên như người thường và ở nhà không? Chúng sinh đang chịu đựng, đây là thời điểm tốt nhất cho chúng ta thức tỉnh lương tri của họ và thời gian rất cấp bách rồi. Tuy nhiên, nhiều học viên đã không đi ra ngoài, nói rằng họ phải “phù hợp với trạng thái của người thường.” Họ không đến học Pháp nhóm, không phát tài liệu Đại Pháp, cũng chẳng cố gắng thức tỉnh lương tri của người dân. Thậm chí một vài học viên lâu năm chuyên vận hành các điểm sản xuất tài liệu thì nay đã ngừng phân phối tài liệu cho các học viên khác, vì họ đã bị nhụt trí do giả tướng của đại dịch này gây ra.
Sư phụ giảng:
“… trong cuộc sống chư vị đụng phải bất kỳ việc gì, chỉ cần chư vị đã bước vào tập thể người tu luyện này, thì [việc ấy] đều không ngẫu nhiên; đều là để chư vị đề cao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
“Hết thảy của thế gian đều có an bài một cách có mục đích, dẫn khởi chấp trước của con người, những gì không để chư vị được cứu là có quá nhiều, chư vị không coi bản thân như người tu luyện thì cũng là đi thuận theo [chúng] sao?! Chư vị là hy vọng của chúng sinh, chư vị là hy vọng của chúng sinh một phương ấy!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Những lời dạy của Sư phụ đã khai sáng tâm tôi. Chồng tôi và tôi, cũng như nhiều học viên khác, đã bất động đối với tình trạng phong tỏa thành phố và đường phố. Pháp của Sư phụ đã giúp chúng tôi hiểu rằng tất cả chỉ là giả tướng. Chúng tôi nên tiếp tục làm những việc mà chúng tôi cần phải làm. Mặc dù toàn thành phố bị cách ly nhưng điều này không hề lay chuyển tín tâm kiên định của chúng tôi trên con đường mà Sư phụ đã an bài.
Cứu người trong đại ôn dịch là hết sức cấp bách nếu không chúng sinh có thể chết, và chúng ta có lẽ sẽ không đáp ứng được sự kỳ vọng của họ vào chúng ta. Vì mọi người phải ở nhà, nên đây là thời điểm hoàn hảo để các học viên đến nhà họ và giảng chân tướng về Đại Pháp. Chồng tôi và tôi quyết định đến nhà mọi người trong tòa nhà chúng tôi ở.
Trong nhiều năm, chúng tôi đã giảng chân tướng cho mọi người trong tòa nhà chúng tôi ở. Nhưng do lượng dân cư đến và đi rất nhiều nên có vài hộ gia đình mới và chúng tôi quyết định đến gặp họ. Chúng tôi thấy có hai kiểu phản hồi.
Một là những người đồng ý nghe chân tướng Đại Pháp và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Họ thực sự biết ơn sự viếng thăm của chúng tôi và nói với chúng tôi rằng: “Trong đại ôn dịch này, bất chấp tuổi tác và sự an nguy của bản thân, các bác vẫn ra ngoài đem tin tức tốt lành đến cho chúng tôi. Chúng tôi thực sự biết ơn điều đó.” Sau đó chồng tôi bảo họ thay vào đó hãy cảm ơn Sư phụ của chúng ta.
Nhưng cũng có những người từ chối nghe chúng tôi nói. Một người đàn ông nói: “ĐCSTQ đã cho tôi mọi thứ, sao tôi lại có thể thoái xuất khỏi Đảng được chứ? Xin hãy về đi.” Chúng tôi phát hiện ra rằng có lẽ ông ấy đã được Đảng cho tiền và bị tẩy não và đầu độc, điều này thực sự rất đáng tiếc. Một người đàn ông khác mà chúng tôi đến gặp đã từ chối mở cửa để lắng nghe những gì chúng tôi nói mặc dù tôi đã nói với ông ấy rằng chúng tôi ở cùng tòa nhà và đến để giúp ông ấy tránh khỏi bị vi-rut.
Ngoài việc đến nhà hàng xóm, thì một ngày hai lần chúng tôi đã đi taxi và giảng chân tướng cho nhiều người hơn nữa. Trong suốt đại ôn dịch, chúng tôi tăng lượt đi lên ba, bốn lần một ngày. Trước khi đại dịch xảy ra, chúng tôi có thể thức tỉnh lương tri tới hơn chục người một ngày, nhưng khi mùa dịch bắt đầu, chúng tôi có thể giúp 20, thậm chí đến 30 người. Vi-rut đã khiến người dân sợ hãi tột độ, và mọi người đều khát vọng được sống. Khi họ nghe thấy rằng có cách để thoát khỏi cái chết thì họ đã lắng nghe chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi gửi ba bức thư giảng chân tướng một ngày. Tiền đi taxi và gửi thư đã đội lên, nhưng chúng tôi không bao giờ lo lắng về việc chúng tôi đã tiêu bao nhiêu tiền và cảm thấy việc đó rất xứng đáng.
Ở khu chung cư chúng tôi, vài người đã tin vào những lừa dối của ĐCSTQ và lan truyền những tin đồn để lăng mạ và bội nhọ Đại Pháp–họ đã bị Trung Cộng tẩy não. Đặc biệt, họ thù ghét Đại Pháp và các học viên. Một vài người đã theo dõi các học viên, một vài đến đồn cảnh sát để báo tin và vu cáo các học viên và có cả những người đã bịa đặt bằng chứng giả để bức hại các học viên. Những người này đã bị quả báo như bị mất mạng hoặc mắc bệnh nan y.
Trong đợt ôn dịch này, một người bảo vệ họ Vương theo dõi chúng tôi chặt chẽ đã rất khó chịu vì thấy chúng tôi ngày nào cũng ra ngoài. Thỉnh thoảng ông ấy chất vấn chúng tôi về lý do đi ra ngoài đường. Có lần ông ấy còn muốn khám xét túi của tôi. Tôi không để ông ấy khám xét vì thế ông ấy đã đe dọa chồng của tôi, nói rằng ông ấy sẽ bắt giữ chồng tôi
Một lần, chúng tôi giảng chân tướng cho một cậu xe ôm đã chở chúng tôi. Cậu ấy đã giúp gia đình và họ hàng nhà mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ, và chúng tôi đã cho cậu ấy một túi to tài liệu Đại Pháp. Cậu ấy rất cảm động khi nói chuyện với chúng tôi.
Khi cậu ấy thả chúng tôi ở cửa khu chung cư, bảo vệ Vương đã chạy ra hỏi cậu ấy: “Họ cho cậu cái gì thế?” Cậu xe ôm trả lời: “Hãy lo việc của ông đi! Có can hệ gì đến ông kia chứ? Chẳng phải ông đang nghĩ cách tìm ra lỗi của họ và trình báo họ lên công an hả? Để tôi nói cho ông biết, người xấu sẽ phải nhận quả báo đấy.”
Ông Vương nói: “Cậu không biết họ là ai đâu.” Cậu xe ôm tức giận và thách thức ông Vương rằng: “Ông có thể nói cho tôi biết họ là ai không? Tôi nói ông là người luôn làm điều xấu. Loại người như vậy sẽ không bao giờ có kết cục tốt đâu! Hai bác này đều ở độ tuổi 80 đã mạo hiểm mạng sống của mình để nói với tôi làm cách nào để sống sót trong đại dịch này. Ở thời điểm then chốt này họ đang đi giúp đỡ những người khác. Ông có thể nói cho tôi biết liệu họ là người tốt hay xấu đây? Để tôi nói cho ông biết những người mà chân tu Đại Pháp thì đều là người tốt và thậm chí còn là những người tốt hơn nữa. Tôi cảnh cáo ông đừng có làm hại họ, nếu không ông sẽ bị báo ứng đấy. Chắc chắn ông sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Ông Vương cứng họng không nói được gì và quay trở lại buồng làm việc.
Sau đó chồng tôi và tôi đã vài lần cố gắng giảng chân tướng cho ông Vương, nhưng ông đã từ chối lắng nghe. Tà ác thao túng ông ấy ở không gian khác đã không muốn ông ấy biết đến chân tướng Đại Pháp và muốn hủy hoại ông ấy. Chồng tôi và tôi phát chính niệm giải thể tất cả các sinh mệnh tà ác và nhân tố thao túng ông Vương. Nếu ông ấy vẫn không thay đổi thì báo ứng đang đợi ông ấy. Quả đúng như vậy, vài ngày sau ông ấy bị sa thải. Vì thế môi trường giảng chân tướng ở khu vực chúng tôi trở nên thoải mái hơn.
Trong suốt 24 năm tu luyện, lúc nào tôi cũng cảm thấy rằng không kể khổ nạn to lớn đến đâu, miễn là tôi làm việc chân chính thì Sư phụ sẽ giúp đỡ tôi. Tôi vô cùng xúc động về điều này.
Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng một đoạn Pháp của Sư phụ:
“Không được bị [biểu hiện] loạn tượng rối ren nơi thế gian con người gây can nhiễu. Tu luyện như thuở đầu thì Đạo tất thành! Càng tới cuối càng tinh tấn!” (Gửi Hội giao lưu Đài Loan)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/10/407430.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/14/186345.html
Đăng ngày 16-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.