Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-01-2020] Khi tài chính của chúng ta bị can nhiễu do bức hại, việc đảm bảo nguồn thu nhập dễ trở thành việc ưu tiên hơn so với làm ba việc. Hoặc chúng ta thường nghĩ rằng con cái của chúng ta phải vào được trường tốt, chúng sẽ có được công ăn việc làm tốt để chúng ta sẽ không phải lo lắng nhiều và có thể dành nhiều thời gian cho việc giảng thanh chân tướng cứu độ chúng sinh.
Theo logic này thì dường như không có gì sai cả. Nhưng Sư phụ đã giảng:
“chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Khi chúng ta không phát hiện ra những sai lầm của mình, việc xuất hiện can nhiễu có thể là Sư phụ đang giúp chúng ta buông bỏ chấp trước nào đó. Ở đây tôi muốn chia sẻ với các bạn một số trải nghiệm trong tu luyện của cá nhân tôi.
Tôi từng suy nghĩ theo cách được mô tả ở trên và nghĩ rằng con trai tôi sẽ không thể có sự nghiệp tốt vì cháu không vào được trường đại học danh tiếng. Tuy nhiên, con trai tôi muốn tự mình làm gì đó, vì thế cháu đã lên Bắc Kinh sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu lập công ty riêng.
Trong lúc việc kinh doanh riêng của cháu đang không có khởi sắc, cháu đã được một công ty công nghệ cao của nhà nước mời về làm trưởng phòng. Đó là một trong các công ty có đội ngũ nhân viên trình độ cao, nhân viên ở đó có trình độ cao hơn cháu nhiều. Cháu không có kinh nghiệm làm việc cho một công ty lớn. Tuy nhiên, ông chủ ở đó cứ khăng khăng chỉ định cháu làm trưởng phòng.
Con trai tôi được vào học tại một trường trung học danh tiếng; Tôi hy vọng rằng cháu sẽ có được một công việc tốt nếu cháu học tốt ở trường. Điều tôi từng mong đợi là một con đường dễ dàng, suôn sẻ – một sự nghiệp đầy triển vọng cho con trai và bản thân có thêm nhiều thời gian hơn để làm các hạng mục Đại Pháp – nhưng hoá ra nó lại quanh co và ngoằn ngoèo. Tôi từng có niềm tin sâu sắc rằng cách duy nhất để có được một công việc tốt là vào một trường đại học tốt, và đó cũng là cách duy nhất để chứng thực Đại Pháp. Tuy nhiên, những sự việc tiếp theo đã khiến tôi nhận ra suy nghĩ của mình là cứng nhắc và sai lầm như thế nào.
Con trai tôi rời khỏi doanh nghiệp nhà nước sau hai năm làm việc mặc dù cháu đã rất xuất sắc trong vai trò của mình và kiếm được nhiều tiền cho công ty. Cháu cho tôi hay hai năm làm việc ở đó giống như một giấc mơ, ngụ ý rằng đó là một trải nghiệm kỳ lạ và siêu thực. Cháu cũng nói rằng cháu đến đó và cảm thấy mình có gì đó để chứng minh; có lẽ đó là để chứng minh rằng người ta vẫn có thể thành công mà không cần phải vào một trường đại học tốt. Bây giờ cháu đã làm được việc đó và đã đến lúc phải rời đi. Hơn nữa, cháu có cảm giác rằng cháu đến thế gian này vì một lý do nhưng không rõ nó là gì.
Tôi đã cười lớn khi cháu nói về điều đó và khi ấy tôi không nghĩ nhiều về nó. Sau đó khi tôi bắt gặp những từ “chứng thực điều gì?” trên trang web Minh Huệ, thật bất ngờ khi mọi thứ đã trở nên rõ ràng với tôi: điều con trai tôi đã nói hay cảm nhận không phải là ngẫu nhiên.
Cháu đã đọc một số sách Đại Pháp và trong những năm đầu của cuộc bức hại cháu đã giúp tôi rất nhiều trong các hoạt động làm rõ chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại. Cháu đã không ngần ngại tham gia cùng chúng tôi giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đệ đơn khiếu nại hình sự cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công.
Tôi nhận ra rằng con cái của các học viên Đại Pháp có thể không bước vào tu luyện, nhưng chúng cũng có những sứ mệnh riêng trong thời kỳ Chính Pháp vĩ đại này. Bất kể vai trò của chúng là gì đi nữa thì tất cả chúng đều là do Sư phụ an bài. Ngộ ra điều này khiến tôi nhận ra rằng cách nhìn nhận tình huống ban đầu của tôi là không đúng. Suy nghĩ của tôi về việc không vào học ở một trường đại học tốt tương đương với không có được công việc tốt là được hình thành dựa trên tư duy khoa học. Trong khi an bài của Sư phụ vượt xa mọi logic của con người. Nếu chúng ta đóng các vai trò theo như Sư phụ an bài, thì chúng ta sẽ đang thực sự chứng thực Đại Pháp hơn là khoa học.
Sau khi con trai tôi nghỉ việc, công việc kinh doanh ở công ty riêng của cháu đột nhiên khởi sắc; mọi thứ dường như được sắp xếp theo hướng có lợi cho cháu. Việc này khiến tôi không khỏi nghĩ đến không biết tiếp theo Sư phụ sẽ an bài như thế nào. Sự suy yếu của nền kinh tế Trung Quốc dưới sự cai trị của ĐCSTQ là bằng chứng cho thấy an bài của Sư phụ đang lặng lẽ triển hiện tại nhân gian. Tôi thấy cách nghĩ vấn đề của mình đã được nâng lên đến một tầng thứ khác, không còn theo tình huống của riêng mình, mà là từ tổng thể môi trường tu luyện. Tôi có thể nhìn thấy an bài lớn hơn, an bài vĩ đại của Sư phụ, và mọi thứ dường như rất có trật tự.
Trước kia, tôi thường nhìn nhận các an bài của Sư phụ qua lăng kính ích kỷ của riêng mình và tất cả những gì tôi có thể thấy là làm thế nào để tôi có thể đề cao tình trạng tu luyện của chính mình thông qua Đại Pháp. Bây giờ tôi có thể thấy rằng khi tôi cố gắng loại bỏ những khó khăn về tài chính do cựu thế lực áp đặt lên tôi, tôi chỉ đơn thuần chiến đấu vì những lý do ích kỷ của riêng mình.
Khi ấy, tôi đang suy xét về số lượng của cải mà tôi muốn tích luỹ. Tôi không thể làm gì nếu không có tiền, nhưng tôi cũng không muốn có quá nhiều vì tôi sẽ phải đánh đổi bằng đức của mình. Tuy nhiên, những thăng trầm của cuộc sống đã dạy tôi phải thuộc nằm lòng những lời này từ Sư phụ:
“Chính về mặt lợi ích thiết thân của cá nhân, thì đối đãi như vậy; anh ta giảng tuỳ kỳ tự nhiên.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tất cả những gì chúng ta cần làm là tập trung tu luyện và để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Lợi ích cá nhân không nên là mối bận tâm chính của chúng ta.
Điều quan trọng chúng ta cần làm là thực hiện tốt vai trò của mình trong Chính Pháp vĩ đại của Sư phụ. Khi tôi ngộ ra điều đó, tình huống của tôi bắt đầu thay đổi vì khổ nạn chính là cơ hội để chúng ta đề cao tâm tính.
Tôi muốn được chia sẻ thêm một trải nghiệm khác trong tu luyện. Tôi tự nhủ: Tôi đã mệt mỏi phấn đấu để đạt được nhiều mục tiêu trong đời nhưng kết cục thứ tôi có chỉ là mấy món đồ cũ và quần áo. Bây giờ tôi đã buông bỏ được rất nhiều chấp trước người thường, tôi cảm thấy mình thật tự do và hạnh phúc miễn là tôi có thể làm ba việc. Tôi thực sự không cần nhiều thứ để sống; vài món đồ tôi đang có là đủ. Khi đang nghĩ về điều này, tôi cảm thấy như mình đang phiêu đãng trong không trung, mang theo đống tài sản của mình. Tôi cố gắng hạ xuống nhưng không tìm được nơi nào để hạ.
Tôi ý thức được rằng căn bản tôi không ở trong thế giới con người và cả mấy món đồ mà tôi có cũng vậy. Một cách giải thích khác về trạng thái phiêu đãng là: Tôi từng nghĩ rằng là con người, tôi cần phải có một chỗ đứng trong thế gian, điều mà tôi diễn giải ra là sở hữu một ngôi nhà. Nhưng hậu quả của bức hại khiến tôi mất nhà, tượng trưng cho việc tôi đã mất đi vị trí của mình và đã bị dứt khỏi thế giới con người. Nó cũng cho thấy rằng tôi đã thoát khỏi chấp trước của mình vào những vật chất này và đủ nhẹ để nổi lên.
Đối với tôi điều quan trọng nhất là chúng ta đừng để cho cái tâm mong con cái có tương lai tươi sáng hay những mong cầu tương tự khác làm chúng ta bị sa lầy trong thế gian này. Ngay cả khi con cái của chúng ta làm tốt, thì lý do của chúng ta đến đây không phải để làm người. Chúng ta chỉ là ở trọ trần gian. Để tránh bị mắc kẹt ở đây chúng ta cần cải biến quan niệm người thường của mình.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/1/2/398453.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/20/182252.html
Đăng ngày 27-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.