Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2019] Khi chỉ mới sáu tuổi, tôi đã bắt đầu thắc mắc tại sao chúng ta có mặt trên trái đất này. Tôi luôn luôn là một học sinh đứng đầu, đỗ vào trường đại học lý tưởng và cuộc sống luôn đi kèm những tiếng vỗ tay và hoa tươi, nhưng tôi không ngừng tự hỏi bản thân mục đích của đời người là gì. Tôi hỏi các thầy cô giáo, đọc rất nhiều sách, cũng đi chùa nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời.
Một ngày tháng 10 năm 1997, khi đang ngồi trong phòng học ở trường đại học, tôi nghe được những giai điệu âm nhạc rất hay. Tôi bước ra ngoài và nhìn thấy một nhóm các sinh viên đang luyện khí công. Tôi chưa bao giờ luyện khí công, cũng không biết loại khí công đó là gì hay có mất phí hay không, do đó tôi đã quay trở vào trong. Tôi vẫn có thể nghe được tiếng nhạc, vì thế tôi lại đi ra ngoài lần nữa và chú ý tới một người đang luyện công mà tôi biết.
Ngày hôm sau, khi gặp cô ấy, tôi đã hỏi cô ấy về môn tập. Cô ấy mỉm cười và nói: “Đây là Pháp Luân Đại Pháp. Nguyên lý chỉ đạo là Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi đột nhiên hiểu ra rằng đây chính là điều tôi đã tìm kiếm bấy lâu! Tôi đã minh bạch ý nghĩa của đời người; đó là để tu luyện và theo Sư phụ trở về nhà.
Ngay sau khi bắt đầu luyện công, tôi nhìn thấy Pháp Luân rất đẹp – màu vàng kim, to bằng đồng tiền xu, quay tròn trên bàn ở lớp học. Trong giấc mơ tôi thường nhìn thấy Pháp Luân có đủ các màu sắc. Bầu trời tràn ngập Pháp Luân to và nhỏ quay tròn. Cảnh tượng tráng lệ! Tôi đặc biệt thích đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cảm thấy mình đọc không đủ. Trước khi xảy ra cuộc bức hại, tôi đã chép sách Chuyển Pháp Luân ba lần và đọc đi đọc lại hàng chục lần các bài giảng trong Tinh tấn yếu chỉ. Tôi vô cùng hạnh phúc, tôi tập trung vào học Pháp và tu luyện.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi đêm, tôi học Pháp cùng các học viên khác. Hầu hết chúng tôi đều là sinh viên đại học, giảng viên hoặc những người công nhân gần đó. Đêm đầu tiên sau khi luyện công, tôi đã chìm vào giấc ngủ ngay sau khi đặt lưng xuống giường, điều này thật không thể tưởng tượng được vì tôi từng mắc chứng suy nhược thần kinh nghiêm trọng.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu chiến dịch dùng truyền thông tung tin phỉ báng và bức hại Đại Pháp phô thiên cái địa. Khi cuộc bức hại leo thang, sở giáo dục đã đuổi học tôi vì tôi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp.
Trợ Sư cứu chúng sinh
Năm 2005, hai vợ chồng tôi thành lập một điểm sản xuất tài liệu theo hướng dẫn của website Minh Huệ. Điểm vận hành thuận lợi.
Thời gian đó, gia đình tôi sống khá xa trung tâm huyện. Hầu hết chưa có ai từng sử dụng Internet, vì thế việc lắp đặt rất khó khăn. Nhưng tôi tin chắc rằng chính niệm sẽ khởi tác dụng. Tôi chắc chắn rằng nó sẽ được lắp đặt thành công.
Chúng tôi bắt đầu bằng cách in các tờ rơi, các sách Đại Pháp và sản xuất các đĩa CD số lượng lớn. Chúng tôi đều rất bận rộn vào mỗi mùa đông. Các bạn đồng tu đi tới các miền quê để giảng chân tướng và tôi cung cấp tài liệu mà họ cần. Thi thoảng mỗi ngày tôi đều làm việc suốt cả ngày dài để đảm bảo mọi người có tài liệu và tôi sẽ học Pháp vào buổi tối.
Năm 2016, chúng tôi mua một chiếc máy in hai mặt, việc này giúp chúng tôi có thể làm ra ít nhất 15.000 cuốn tài liệu mỗi năm. Trong suốt 20 năm qua, tôi rất bận rộn và vui vẻ. Mặc dù cuộc bức hại đã gây khó khăn cho các con của tôi nhưng chúng cũng luôn rất vui vẻ. Các con tôi là các tiểu đệ tử Đại Pháp và Sư phụ luôn chăm lo cho chúng. Bây giờ chúng đã trưởng thành, khỏe mạnh và tuấn tú. Các con học Pháp cùng tôi và chúng tôi cùng nhau làm các việc giảng chân tướng.
Lần đầu tiên khi chúng tôi thành lập điểm tài liệu, cuộc bức hại của ĐCSTQ rất khốc liệt. Tôi thường xuyên mơ thấy ĐCSTQ tới tìm tôi và tôi phát chính niệm. Ngay khi tỉnh giấc, tôi phát chính niệm trong thời gian dài cho tới khi nỗi sợ biến mất.
Sư phụ đã giảng:
“Ma kia vĩnh viễn không thể cao hơn Đạo được.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Tôi mơ thấy Sư phụ đang vá đôi giày của tôi, và ngay lập tức tôi cúi đầu trước Ngài. Sư phụ nói rất nghiêm túc: “Việc sửa chữa không dễ!” Khi tôi kể lại với các học viên khác, họ cảm thấy Sư phụ đang giúp tôi thanh trừ can nhiễu.
Trong thời gian đó, Sư phụ đã đăng tải một bài viết vào dịp năm mới. Mọi người thường trở về quê hương vào năm mới, còn tôi thì ở nhà một mình.
Ngày hôm đó, tôi học sáu bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, sau đó ngủ thiếp đi trong lúc chờ đợi bài giảng mới của Sư phụ. Trong giấc mơ, tôi thấy Sư phụ đang giảng Pháp cho hàng ngàn người. Tôi đứng cạnh cửa sổ, tôi muốn đóng cửa và đi ra ngoài nghe Pháp. Sư phụ quay lại mỉm cười và nói: “Cô ấy đã đóng cửa sổ rồi.” Ngay lập tức tôi tỉnh dậy và nhận ra Sư phụ đã công bố kinh văn mới. “Đóng cửa sổ” có nghĩa là tôi vừa mới tắt máy tính. Tôi nhanh chóng bật máy tính và thấy kinh văn mới của Sư phụ “Cảm ơn thiếp chúc của chúng sinh” Tôi vô cùng vui mừng! Tôi nhanh chóng in bài kinh văn và mang cho các học viên khác.
Vào lúc đó, môi trường rất khốc liệt. Mỗi lần Sư phụ công bố kinh văn mới, đó là sự khích lệ to lớn đối với các học viên ở Trung Quốc chúng tôi. Trong những năm qua, tôi đã in hơn trăm bài viết. Tôi đọc thấy một bài viết trên website Minh Huệ rằng mỗi lần Sư phụ công bố một bài kinh văn, có một vị Thần chịu trách nhiệm gửi bài kinh văn đó tới tất cả các vị Thần khác. Trong đời này, tôi thật may mắn được trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh. Đó là một vinh dự to lớn mà Sư phụ đã cấp cho tôi!
Ở nhà mình, tôi cùng một số học viên khác đã sản xuất hơn 700 cuốn Hồng Ngâm III. Tại nhà một học viên khác, tôi điều phối việc sản xuất hàng trăm cuốn Hồng Ngâm IV. Năm nay, tôi điều phối một vài học viên và chúng tôi cùng nhau sản xuất 900 cuốn Hồng Ngâm V ở nhà của họ. Tất cả họ đều là các học viên lớn tuổi và tinh tấn.
Tôi nhận thấy họ luôn hướng nội và cách hành xử ngay chính của họ đã truyền cảm hứng cho tôi. Thi thoảng tôi không thể vượt qua các khảo nghiệm tâm tính, họ ôn hòa khích lệ tôi, nhắc nhở tôi hướng nội và đừng hướng ngoại. Tâm của họ lúc nào cũng đặt ở tu luyện, chứ không chỉ ở làm các việc. Tôi lo các việc vặt, mua và mang nhu yếu phẩm đến cho họ.
Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi
Năm 2010, một học viên làm việc cùng tôi bị bắt. Sau đó, cô ấy bị bức hại đến chết. Cô ấy tu luyện rất tinh tấn và làm tốt ba việc. Cô ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thực sự rất buồn khi cô ấy qua đời. Từ Pháp tôi ngộ rằng cô ấy đã đạt viên mãn, nhưng tôi vẫn bị chấp trước vào tình đối với cô ấy can nhiễu. Tôi không ngừng khóc. Và tôi đã ngừng sản xuất tài liệu.
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi: Tôi và học viên ấy cùng một học viên khác, người hỗ trợ chúng tôi về mặt kỹ thuật, đi tới một điểm giao nhau trên đường. Học viên mà đã qua đời đang đi xe đạp như cô ấy vẫn làm. Tôi đi bộ cùng một đứa trẻ. Học viên hỗ trợ kỹ thuật lái xe hơi và mời tôi vào xe. Tôi cảm ơn anh ấy và nói: “Tôi không lên đâu.” Tôi nghe thấy một giọng nói vang vọng: “Con đường khác nhau nhưng cùng một đích đến.”
Khi tỉnh dậy, tôi đã buông bỏ được chấp trước vào tình đối với hai học viên kia. Học viên qua đời đã đạt đến viên mãn. Học viên hỗ trợ kỹ thuật tu luyện rất tinh tấn. Mặc dù chúng tôi đi con đường chứng thực Pháp khác nhau, nhưng chúng tôi đều là đệ tử của Sư phụ và Ngài đang chăm sóc cho chúng tôi.
Năm 2015, tôi là một trong những người đầu tiên ở khu vực khởi kiện Giang Trạch Dân. Tôi cũng giúp các học viên khác ở quê nhà đệ đơn kiện. Thời điểm đó, tôi không thể học Pháp hàng ngày. Mắc nợ sau khi mua nhà, tôi có tâm oán hận mạnh mẽ đối với gia đình. Áp lực từ trường không gian khác đặc biệt to lớn và tôi có tâm sợ hãi. Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm trong thời gian dài hơn.
Một buổi tối, khi đang phát chính niệm, cảnh sát gõ cửa nhà tôi. Chồng tôi nhầm lẫn tưởng rằng đó là một người bạn và đã mở cửa. Tôi nghe tiếng chồng và các con tôi cố gắng ngăn cản họ bước vào. Tôi bước ra và vô cùng bình tĩnh nói: “Có phải về việc tôi kiện Giang Trạch Dân không?”
Giám đốc sở cảnh sát nói rằng có một video giám sát và không cho tôi nói tiếp. Tôi mời họ vào nhưng họ không vào. Tôi nảy sinh từ bi đối với họ và nói với con trai tôi rằng: “Thực ra ông ấy là người tốt.”
Tôi phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu phía sau họ. Bốn người lúc trước rất kiêu căng ngạo mạn thì lại đột nhiên giống như bong bóng xì hơi. Giám đốc yêu cầu tôi ngày hôm sau tới đồn cảnh sát sau đó anh ấy vội vàng bước xuống tầng. Tôi cảm nhận được rằng Sư phụ đã vẫy bàn tay lớn và tiêu hủy tà ác phía sau họ. Vào lúc đó, nhà chúng tôi có các bức ảnh chân dung của Sư phụ, sách, máy tính và máy in. Tôi đã không bao giờ gặp lại họ. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Trước năm 2019, tôi đã in nhiều tranh Tết để giảng chân tướng. Những bức tranh của những năm trước không được ép và chúng bị phai màu. Lần này tôi quyết định sẽ ép chúng. Tôi mang hai túi về nhưng giấy ép rất nặng. Tôi phải ép khoảng hai nghìn bức tranh. Làm sao tôi có thể mang hết chúng về đây? Khi tôi đang cố gắng tìm cách thì một học viên, người bị buộc phải rời khỏi nhà vì cuộc bức hại bất ngờ xuất hiện. Khi tôi đề cập về việc này, cô ấy nói rằng cô có xe hơi và có thể giúp tôi mua giấy ép. Sư phụ đã an bài thật hoàn hảo! Sư phụ biết chúng ta đang nghĩ gì. Chỉ cần đó là để chứng thực Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.
Một lần khác, tôi đang in các sách Hồng Ngâm V và phải đi mua mực in, giấy ép và trống. Trong tâm tôi xin Sư phụ cho một học viên đến giúp tôi. Tại cửa hàng, tôi thực sự đã gặp một học viên mà tôi không quen. Cô ấy giúp tôi mua vật liệu tôi cần và giúp tôi mang lên xe buýt. Nếu không có lẽ tôi đã không thể khuân được hết đồ.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Ngài đã nắm tay con và dẫn con đi từng bước từng bước trên con đường của mình. Khi con mê mờ, Ngài đã đánh thức con bằng mọi cách. Khi con gặp nguy hiểm, Ngài đã tiêu trừ can nhiễu bằng một cái vẫy tay. Khi con cần sự giúp đỡ, Ngài luôn an bài.
Dù thời gian còn lại để cứu người dài ngắn bao nhiêu, con sẽ vững bước theo Sư phụ cho tới cùng. Con sẽ không phụ ơn từ bi cứu độ của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/11/395460.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/18/180766.html
Đăng ngày 17-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.