[MINH HUỆ 01-03-2019] Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm tu luyện của bản thân sau khi từ vai trò điều phối viên chính cho các hạng mục tại địa phương quay trở về vị trí của một người lặng lẽ phối hợp với các đồng tu khác. Con đường tu luyện của tôi đã được đề cao và giờ đây tôi đã lĩnh hội được nội hàm của nhiều Pháp lý để tu luyện kiên định, hướng nội tìm, trợ Sư Chính Pháp và đoái hiện thệ ước. Tôi cảm nhận được sự tự tại và thản đãng của một sinh mệnh “vị tha”.

Bị bắt giam và tra tấn

Vào một buổi sáng mùa đông, năm viên cảnh sát mặc thường phục từ Cục An ninh Nội địa đột nhập vào nhà tôi. Họ lục soát căn hộ của tôi và lấy đi nhiều tài liệu Đại Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần và không thể nhớ đến lời dạy của Sư phụ. Nhưng tôi rất tỉnh táo và kiên định rằng: Dù bất cứ vấn đề gì xảy ra, tôi chỉ nghe và làm theo lời của Sư phụ. Không ai có thể làm hại tôi. Nhờ suy nghĩ này, tôi đã có thể đối đãi với mọi việc một cách có lý trí.

Ở đồn cảnh sát tôi bị xích vào một chiếc ghế sắt. Dù cảnh sát đối xử tệ như thế nào tôi vẫn bình tĩnh và không tức giận. Tôi nói chuyện với họ với lòng từ bi. Tôi giải thích trước đây tôi bị tra tấn như thế nào và những cực hình đó chính là bằng chứng trong đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Tôi cũng nói với họ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã phải chịu đựng rất nhiều vì họ muốn những người dân lương thiện minh bạch chân tướng và được bình an. Tôi nói với họ rằng để những người cảnh sát và người dân minh bạch chân tướng, tôi sẽ không ngại chịu khổ. Tôi đã giải thích rõ ràng vì sao tôi đệ đơn kiện cựu chủ tịch ĐCSTQ và nói với họ về đạo lý nhân quả thiện ác hữu báo. Tôi nói với họ rằng tôi có quyền nộp đơn kiện và cảnh sát đã vi phạm pháp luật khi bắt tôi.

Lúc đầu, viên cảnh sát trưởng đối xử tệ với tôi, nhưng thái độ của anh ấy đã thay đổi sau khi nghe tôi nói. Anh ấy tự trả lời các câu hỏi khi tôi từ chối trả lời các câu hỏi của anh ấy. Khi một viên cảnh sát hỏi người cảnh sát trưởng rằng anh ấy nên mô tả như thế nào về những tài liệu tìm thấy ở nhà tôi, anh ấy nói đừng đề cập gì đến tài liệu, nếu không tôi sẽ bị kết án ba năm tù.

Có hai cảnh sát giám sát tôi trong khi những người khác đi ăn trưa. Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần và nhớ đến bài thơ của Sư phụ:

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại” (Biệt AiHồng Ngâm II)

Tôi liên tục nhẩm bài thơ này và xin lỗi Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và gia trì cho tôi để tôi được thả ra. Tôi hứa sẽ trân trọng mọi cơ hội để tu luyện tinh tấn, hướng nội và sẽ không để các quan niệm hậu thiên kiểm soát lời nói và hành động của bản thân. Dần dần tôi đã nhớ lại được các đoạn Pháp mình đã học thuộc trước đây.

Cơ hội để xem xét lại bản thân

Ngoài việc nhẩm Pháp nhiều lần và liên tục phát chính niệm, tôi hướng nội và xét lại cách hành xử của mình thời gian gần đây. Tôi đã tranh cãi với một đồng tu tên là May về việc sản xuất và phân phối lịch bàn có thông tin về Đại Pháp. Bởi vì tôi đã có nhân tâm mạnh mẽ khi giải quyết vấn đề, nên một số đồng tu khác cũng bị kéo vào cuộc tranh cãi. Thay vì hướng nội, tôi đã hướng ngoại và đổ lỗi cho May. Tôi nghĩ rằng mình đã rất chính. Trong một thời gian dài tôi đã coi thường cô ấy. Một đêm ở trong tù, tôi đã mơ thấy cô ấy hỏi rằng tôi đã hướng nội chưa.

Trong tù, tôi đã tìm ra các chấp trước và các quan niệm hậu thiên không phù hợp với Pháp. Tôi quyết định đối xử tốt với các đồng tu và tập trung tu luyện bản thân.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và nỗ lực giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã được thả ra. Sau khi ra tù, tôi nhận ra rằng môi trường ở địa phương đã thay đổi, nhiều người đều đang đóng vai trò như người điều phối, như vậy tôi càng có thêm nhiều thời gian để tu luyện bản thân.

Trước đây tôi tham gia nhiều hạng mục Đại Pháp như viết, chỉnh sửa, phân phối tờ rơi, treo các băng rôn, biểu ngữ và giảng chân tướng trực diện. Tôi luôn luôn ở tuyến đầu trong mọi hạng mục. Dần dần các đồng tu đều phụ thuộc vào tôi. Tôi lập kế hoạch cho mọi hoạt động và giao nhiệm vụ cho mọi người. Sau khi tôi bị bắt, các học viên ở địa khu của tôi không biết làm gì và cảm thấy lo lắng. Một số đã buông lơi tu luyện và số khác cảm thấy bị mất phương hướng.

Tôi nhận ra rằng tôi không nên yêu cầu các đồng tu khác làm theo mình một cách mù quáng như thế. Mỗi người đều có một con đường tu luyện riêng, không có công thức chung cho tất cả mọi người. Tôi cũng nhận ra mình đã sai khi thu xếp mọi việc cho các đồng tu khác khiến họ phụ thuộc vào tôi và ngưỡng mộ tôi. Tôi thật sự đã cản trở họ bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho họ. Hành động của tôi không phù hợp với Pháp. Nếu tôi cản trở họ đạt đến viên mãn, tôi sẽ phạm tội rất lớn và sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Vì vậy, tôi đã thay đổi và có vài đồng tu đề xuất cùng tham gia điều phối các hạng mục. Nếu có bất cứ vấn đề gì xảy ra, họ sẽ tự quyết định chiểu theo Pháp. Họ không còn tìm đến tôi như trước đây. Một vài học viên có khả năng đã đảm nhận các hạng mục và tự hoàn thành chúng mà không tham vấn với tôi.

Cuối cùng, tôi đã trở thành một học viên lặng lẽ phối hợp với các đồng tu và không còn bận bịu với việc phân phối tài liệu hay giải quyết các vấn đề cho các đồng tu khác. Tôi bắt đầu lặng lẽ tu luyện bản thân và làm những việc mà tôi nên toàn tâm toàn ý làm.

Thực tu và xả bỏ tâm cầu danh

Đồng tu May có những ưu điểm mà tôi không có. Tôi chấp nhận cách làm của cô ấy một cách bình tĩnh và cố gắng bài trừ tâm coi thường cô ấy. Sau khi tôi chấp nhận cô ấy, cô ấy cũng chấp nhận tôi. Tôi không còn muốn thay đổi cô ấy nữa. Tôi để cô ấy thực hiện nhiệm vụ của mình và phối hợp với cô ấy. Một ngày nọ, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu và lần này chúng tôi không tranh cãi hay phản bác nhau như trước đây nữa.

Khi May bị bắt giam, chúng tôi không phàn nàn về những thiếu sót của cô ấy. Thay vào đó, chúng tôi phối hợp để giải cứu cô ấy.

Khi tôi lặng lẽ phối hợp, một vài đồng tu nói xấu sau lưng tôi. Lần này, tôi không còn tức giận hay đổi lỗi cho ai, thay vào đó tôi hướng nội. Tôi không tranh cãi hay bao biện bản thân mà từ bi đối đãi với họ. Sư phụ nhìn thấy tôi thực sự mong muốn tu luyện bản thân và đã loại bỏ nhiều thứ bất hảo cho tôi. Tôi không còn cảm giác ủy khuất hay bất công nữa.

Tôi biết rằng tất cả những lời phàn nàn về tôi là do tôi đã chấp trước vào danh. Tôi thích nghe lời khen ngợi và có tâm tự mãn mạnh mẽ. Tôi không lắng nghe ý kiến của bất cứ ai. Sau khi nhận ra được các chấp trước này tôi cảm thấy nội tâm an hòa. Tôi không còn náo động cảm xúc như trước đây nữa, và cũng không còn cảm giác khổ não.

Tôi cảm thấy vui khi buông bỏ được cái tôi của mình. Mọi thứ xung quanh tôi trở nên yên bình và thoải mái. Khi tôi tập trung tu luyện cá nhân, tôi cảm thấy Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi.


Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/1/从全面协调到默默配合-382772.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/24/176602.html

Đăng ngày 10-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share