Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc châu

[MINH HUỆ 03-06-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ tôi năm tôi lên bốn. Thời điểm đó, sức khỏe của bà ngoại tôi không tốt, bà thường xuyên đâu đầu và dễ cảm lạnh. Bà không ăn ngủ được nhưng bệnh viện không thể chẩn đoán được bà mắc bệnh gì. Sau đó, bạn của bà đã nói cho bà nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Từ khi bà tu luyện, sức khỏe của bà cải thiện đáng kể. Nên khi mẹ tôi bị mất ngủ và thường đau ốm, mẹ noi gương bà và đã trở thành một học viên.

Tôi được sinh ra với sức khỏe không tốt. Tôi thường xuyên nhập viện để truyền dịch và tiêm thuốc. Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ luôn mang tôi theo mỗi khi đến điểm luyện công. Từ lúc đó, tôi không còn phải nhập viện hoặc uống thuốc nữa. Tôi cũng luyện công như những học viên khác, Khi mọi người chia sẻ tâm đắc thể hội, tôi yên lặng lắng nghe. Mẹ tôi thường xuyên nhắc nhở tôi trở thành người tốt bằng cách tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi đã lớn lên trong môi trường như thế. Vì vậy, tôi được xem như một đứa trẻ ngoan, biết vâng lời người lớn, không đánh lại khi bị lợi dụng hay bị đối đãi bất công.

Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999 khi tôi đang học tiểu học. Có quá nhiều hoang ngôn lan truyền khắp nơi. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao truyền hình liên tục phỉ báng Pháp Luân Công. Sau đó tôi nhìn thấy tuyên truyền về vụ tự thiêu giả mạo và bắt đầu sợ hãi. Tôi hoang mang vì những tuyên truyền đó hoàn toàn ngược lại với những gì tôi được học trong Đại Pháp. Không có học viên nào mà tôi biết có hành xử giống như những gì mà Chính phủ đang bôi nhọ. Những tin đồn này quả là sai trái. Trong suốt thời gian đó, tôi cũng không biết rằng tất cả những điều này là do Giang Trạch Dân, xuất phát từ lòng đố kỵ, đã cầm đầu khởi xướng ngụy tạo hoang ngôn làm cho người dân Trung Quốc sợ hãi và chối bỏ Pháp Luân Công. Tuy vậy, các học viên đã không hề dao động với đức tin của mình.

Mê lạc trong thế giới người thường

Từ khi đi học, việc học hành càng lúc càng vất vả. Tôi xem TV và chơi game trên máy tính. Dần dần, tôi thấy mẹ tôi thật phiền toái mỗi khi nhắc nhở tôi. Tôi chỉ học Pháp và luyện công mỗi khi tôi bị bệnh. Khi khỏi bệnh, tôi trở lại với thế giới của người thường. Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần. Có lần tôi bị đau dạ dày và táo bón. Tôi không thể đi học được và mẹ tôi thì đã thử đủ mọi phương cách nhưng vẫn vô hiệu. Mẹ tôi nói: “Con có thể hoặc là nhập viện hoặc là tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.” Tôi chọn ở nhà học Pháp luyện công. Chẳng mấy chốc, sức khỏe của tôi đã trở lại như bình thường.

Có nhiều điều kỳ diệu tương tự như thế đã xảy ra. Là Sư phụ từ bị đã gánh chịu cho tôi và tiêu nghiệp cho tôi. Vậy mà tôi bao biện rằng có quá nhiều bài tập và phải đến trường để không kiên trì học Pháp. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng tôi đã không quy chính bản thân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Dần dần, tôi đã mê lạc trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội người thường.

Trong suốt thời thiếu niên, tôi trở nên nổi loạn, rơi vào yêu đương và cố tình thoái thác mọi việc. Bố mẹ càng nghiêm khắc thì tôi lại càng ương bướng. Tôi thường gây sự với bố mẹ. Tôi chịu áp lực phải làm tốt mọi việc và cảm thấy tự ti. Kết quả là tôi học không tốt. Học xong cấp hai, tôi sang Úc du học. Ở đó, điều kiện học tập và sinh sống khác hẳn với quê nhà nhưng tôi rất thích. Tôi quyết định sẽ định cư ở đây nhờ vào sự hỗ trợ của gia đình.

Bước chân đến Úc Châu, không có sự giám sát của bố mẹ, tôi cảm thấy tự do như một con chim sổ lồng vì tôi có thể làm bất cứ việc gì tôi thích. Trong suốt những cuộc điện thoại trò chuyện, mẹ tôi thường xuyên nhắc tôi học Pháp và điều chỉnh lại hành vi cho phù hợp với xã hội quốc tế. Tôi cũng học nhưng lại chểnh mảng. Vì thế, tôi bị dẫn động bởi những chấp trước, những niệm đầu bất hảo và những hành vi bất thiện. Tôi bị những thói xấu thao túng như hành vi nói xấu người khác sau lưng và thậm chí xem phim khiêu dâm bằng máy tính của nhà trường. Tôi đã trượt dài từng chút như thế.

Rồi tôi cũng vào đại học. Vì phải làm nhiều bài tập về nhà trên máy tính, tôi bắt đầu xem nhiều chương trình TV trên máy tính, sau đó chuyển sang xem trên điện thoại thông mình và dính mắc vào nhiều nhóm trên mạng xã hội. Tôi đã phung phí nhiều thời gian. Chuyện học hành của tôi cứ bị trì hoãn nhiều lần.

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi trở về Trung Quốc, gặp gỡ và kết hôn với một thanh niên ở đó. Vì có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, chúng tôi sinh ra nhàm chán và bắt đầu tải game trên điện thoại di động. Đó là một trò chơi mà người chơi phải giết càng nhiều kẻ thù càng tốt để thu thập súng và đạn dược. Ban đầu tôi mơ hồ biết rằng đó không phải là điều tốt, nhưng sự nhàm chán và tò mò đã khiến tôi tiếp tục chơi. Lúc đầu là thử một chút, nhưng sau đó tôi trở nên nghiện. Tôi chơi game hàng giờ cho đến khi hết pin. Tôi sạc điện thoại trong khi chơi cho đến khi ngón tay và mắt tôi thực sự đau nhức.

Quay trở lại Úc Châu, tôi tiếp tục chơi game. Tôi mê mẩn đến mức tôi không muốn nấu nướng, làm công việc nhà và thậm chí cũng không muốn ngủ. Tôi biết việc này là sai, nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân. Vào ban đêm, thậm chí tôi còn mơ thấy mình đang chơi game và không thể ngủ ngon giấc. Ban ngày, tôi lại rơi vào ảo giác, khi nghe tiếng xe ô tô, tôi nghĩ rằng đó là do kẻ thù đang lái xe đến; khi thấy máy bay đang bay ngang, tôi cảm thấy như thể túi khí trên máy bay trong trò chơi đang bung ra. Vào lúc này, tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Tôi quyết định dừng lại. Nhưng đúng là rất khó. Tôi đã xóa chò trơi nhưng sau đó lại tải về; việc này lặp đi lặp lại nhiều lần. Tôi hoàn toàn không thể dứt bỏ được nó.

Năm ngoái, tôi mang thai ngay sau sinh nhật lần thứ hai mươi lăm. Tôi phải kiểm tra những gì tôi cần chú ý mỗi ngày, chẳng hạn như về thực phẩm. Chẳng mấy chốc tôi phát hiện mình bị xuất huyết, và sau đó là cảm giác buồn nôn dữ dội. Từ lúc thức dậy vào buổi sáng cho đến khi đi ngủ, tôi đều cảm thấy hoa mắt và mệt mỏi. Tôi chờ đến lúc em bé được tám tuần tuổi để được khám siêu âm. Kết quả siêu âm cho thấy túi thai có cấu trúc của thai trứng, và tim thai đã mất. Tôi cần phải làm thủ thuật để bỏ túi thai. Tôi không biết làm gì, tôi bật khóc ngay tại phòng bác sỹ. Khi về đến nhà, tôi tiếp tục khóc. Cuộc đời của tôi khá êm đềm và chưa có việc tương tự như thế này xảy đến. Sau cuộc thủ thuật, bác sỹ nói rằng tôi đã mất khoảng năm đơn vị máu và cần phải bổ sung sắt.

Quay trở lại tu luyện

Thời gian nằm bệnh viện, đột nhiên tôi nhớ về Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tôi bắt đầu nghe nhạc Đại Pháp. Nghe được một lúc, tôi bật khóc. Tôi tiếc nuối khoảng thời gian mà tôi đã phung phí trong nhiều năm qua. Tôi hiểu rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể thay đổi tình trạng của tôi hiện nay. Trong lúc tôi truyền sắt, tôi bị dị ứng và toàn thân ngứa ngáy. Bác sỹ cho tôi thuốc kháng dị ứng và sau đó đưa tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Triệu chứng dị ứng làm tôi nghĩ về việc từ chối truyền dịch. Vì thế tôi quyết định xuất viện. Bác sỹ lo ngại cho tôi vì tôi mất máu quá nhiều, và tôi có thể ngất đi nếu xuất viện, còn triệu chứng dị ứng thậm chí sẽ trầm trọng hơn. Bác sỹ muốn tôi ký giấy cam đoan rằng tôi đã hiểu tường tận những nguy cơ nếu tôi vẫn kiên quyết muốn xuất viện.

Không do dự , tôi đã ký giấy và đi về nhà. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ sẽ không bỏ rơi tôi. Tôi muốn trở về nhà và quay lại tu luyện lần nữa. Tôi sẽ không giống như trước đây – chỉ tu luyện Đại Pháp mỗi khi cảm thấy không khỏe mạnh.

Tôi về nhà và nghỉ ngơi nhiều ngày. Mỗi ngày tôi lắng nghe bài giảng của Sư phụ. Dần dần, tôi đã hồi phục. Tôi không còn triệu chứng dị ứng và xanh xao yếu ớt như bác sỹ nói. Tôi kiên trì học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Hai tháng sau, bệnh viện gọi cho tôi và nói rằng kết quả giải phẫu bệnh cho thấy không phải là thai trứng, và nó chỉ là sảy thai. Họ nói rằng nếu tôi đã hồi phục thì tôi có thể mang thai lại. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Trước khi nhận được cuộc điện thoại này, một nhân viên y tế trong bệnh viện địa phương nói với tôi nhiều lần rằng tôi bị thai trứng bán phần. Và tôi phải chờ ít nhất một đến hai năm sau mới có thể mang thai trở lại. Hơn nữa, họ nói rằng tôi phải xét nghiệm máu hàng tuần để chắc chắn rằng không có di căn xa. Hiện giờ thì không cần phải lo lắng nữa.

Qua những trải nghiệm này, tôi quyết định chân chính thực tu. Tôi không nên để cho cơ hội này trượt qua lần nào nữa.

Hai tháng sau khi quay trở lại tu luyện, tôi phát hiện ra rằng chứng nghiện game của tôi đã không còn biểu hiện nữa, và tôi cũng không còn muốn động đến chúng. Tôi nhìn thấy chồng tôi đang tiếp tục chơi, nhưng tôi không động tâm. Bây giờ tôi nghĩ về nó, là vì bạo lực và truy cầu kích thích mà tôi đã để nó thao túng. Trò chơi kích động bao lực và làm tôi nghĩ về lợi ích cá nhân khi giết người. Đầu não tôi lấp đầy bởi bạo lực, ích kỷ và ý niệm tà ác. Nó chiếm rất nhiều thời gian quý giá và khiến cuộc sống của tôi trở nên lộn xộn. Đáng lẽ tôi không bao giờ nên chơi nó ngay từ đầu!

Dần dần, tôi dùng điện thoại càng ít đi. Tôi đã từng mang nó theo bên mình mọi lúc, kể cả lúc ăn, đi vệ sinh, kiểm tra tin nhắn trên Wechat, xem phim và các chương trình TV Khi tôi từ bỏ thói quen này, tôi cảm thấy chúng thật vô nghĩa và tôi không nên để chúng thao túng cuộc sống của tôi nữa. Hơn nữa, mong muốn xem phim khiêu dâm cũng không còn xuất hiện trở lại. Tôi đã dừng nghĩ về nó. Tôi cảm thấy phát bệnh mỗi khi nghĩ về nó lần nữa.

Thời gian học phổ thông trung học, tôi bị đau ngực, và mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, nó lại càng đau nhiều hơn. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, nó đã biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi.

Từ khi học tiểu học cho đến lúc mang thai, tôi đã đi đường vòng quá dài. Hiện giờ tôi đã quay trở lại tu luyện, tôi thực sự trân quý môn tu luyện kỳ diệu này. Tôi muốn nói với cả thế giới về vẻ đẹp của Đại Pháp. Nếu không tu luyện, tôi sẽ giống như nhiều người trẻ khác, vùi đầu và mê lạc vào điện thoại, trò chơi trên máy tính, bạo lực và khiêu dâm và không biết được ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Tương lai sẽ như thế nào?

Tôi hy vọng rằng kinh nghiệm cá nhân của tôi sẽ mang lại lợi ích cho người khác. Tôi cũng hy vọng rằng mọi người sẽ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, rằng họ sẽ không bị ĐCSTQ lừa dối. Chúc cho thế nhân sẽ lựa chọn được tương lai tốt hơn cho chính họ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/3/388165.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/26/178213.html

Đăng ngày 15-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share