Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm
[MINH HUỆ 16-01-2018] Hiện nay tôi đã trở lại tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã từng tu luyện vào năm 1998 nhưng chưa thực sự hiểu Đại Pháp là gì trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Năm 2001, tôi rời nhà tới Trường Xuân để làm việc tạm thời. Tôi ngừng tu luyện sau đó và dành thời gian theo đuổi tiền tài, danh vọng và sắc dục.
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Năm 2014, tôi làm tài xế taxi. Một trong những khách hàng của tôi là một học viên và cô ấy đã nói chuyện với tôi về Pháp Luân Công và về việc thoái ĐCSTQ. Tôi nhớ lại rằng tôi đã từng là một học viên và chia sẻ với cô ấy hoàn cảnh tôi đã rời xa Đại Pháp. Cô ấy nói rằng chính là cựu thế lực đã ngăn cản tôi tu luyện, và cô ấy khích lệ tôi tu luyện trở lại. Sau đó cô ấy đã đưa cho tôi tất cả các bài giảng của Sư phụ trước năm 2014. Cô ấy cũng tải về các tài liệu giảng chân tướng cho tôi.
Đó là cách mà tôi đã trở về với Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi đã phạm nhiều lỗi. Tôi tự hứa với bản thân sẽ không bước trên con đường lầm lỡ một lần nữa. Tôi quyết tâm cố gắng hết sức mình để bù đắp lại.
Tôi bắt đầu thực sự học và tu luyện Đại Pháp. Tôi mất ba tháng để đọc hết tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Sư phụ hẳn đã thấy được quyết tâm của tôi. Tôi nhận được nhiều điểm hóa để ngộ Pháp sâu hơn. Tôi bắt đầu làm ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm.
Đầu tiên tôi không biết cách phải làm như thế nào. Một học viên khác nói rằng, với nghề nghiệp của tôi, tôi có thể sử dụng các tờ tiền giấy có in thông tin chân tướng về Đại pháp. Cô ấy giúp tôi in khá nhiều tờ tiền. Hàng ngày tôi nhìn vào các tờ tiền giấy có in dòng chữ “Đại Pháp hảo” và cảm thấy thật may mắn. Tôi thường quên ăn quên uống để in thông điệp đó trên nhiều tờ tiền hơn nữa. Tôi hy vọng cứu được nhiều người hơn.
Khi học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu rằng mình không nên chỉ dựa vào một cách để cứu người. Các học viên khác khích lệ tôi giảng chân tướng trực diện để thực sự cứu chúng sinh. Tôi không tự tin là mình sẽ có thể làm được. Tuy nhiên, tôi biết rằng đó là điều mà Sư phụ muốn tôi làm. Tôi quyết định thử làm xem sao.
Tôi nhớ có một lần tôi nói chuyện với một khách hàng về việc thoái ĐCSTQ. Bởi vì tôi không có chính niệm mạnh mẽ, người khách hàng đó đã nói: “Nếu anh tiếp tục nói với tôi về việc này, tôi sẽ không trả tiền đi xe cho anh đâu.”
Điều đó khiến tôi sợ không dám nói thêm gì nữa. Sau khi người khách hàng này xuống xe, tôi nghĩ về việc này: “Nếu mình có thể cứu anh ấy không cần lấy tiền đi xe, điều đó thật là tốt.”
Tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện. Miễn là khách hàng đồng ý thoái ĐCSTQ, tôi không màng đến việc được trả tiền taxi ít hơn hoặc thậm chí không nhận được gì hết cả. Giờ đây cứu chúng sinh là sứ mệnh của tôi.
Bây giờ tôi đang trở lại tu luyện và cũng hiểu được trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc cứu bạn bè và người thân của mình. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh trai tôi. Anh ấy cũng từng là một học viên Đại Pháp.
Năm 2015, tất cả chúng tôi cùng về nhà mẹ trong dịp Tết Nguyên Đán. Tôi nói với anh rằng anh nên quay trở lại tu luyện và anh đã đồng ý! Tôi đã rất vui mừng và đưa cho anh một số tài liệu giảng chân tướng. Tôi cũng khuyên anh học Pháp nhiều hơn.
Tái hôn
Tôi đã ly dị từ lâu và sống độc thân trong nhiều năm. Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp trở lại, tôi quyết định tạo ra một môi trường cho bản thân để tu luyện thật sự. Mùa hè năm 2015, tôi nói với bạn gái khi lần đầu gặp cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Cô ấy không phản đối tôi tu luyện. Cô ấy cũng đã ly dị và có một cậu con trai.
Bố mẹ chúng tôi đồng ý cho chúng tôi hẹn hò và rồi chúng tôi kết hôn. Vì tu luyện Đại Pháp là điều quan trọng nhất trong đời tôi, tôi đã chia sẻ với cô ấy về sự tuyệt vời của Đại Pháp. Do vậy vợ tôi dần dần chấp nhận Đại Pháp và bắt đầu học Pháp và luyện công cùng tôi hàng ngày.
Tại thời điểm đó, cô ấy đang làm việc cho một công ty giày và chịu trách nhiệm quản lý kho hàng. Tôi đề nghị cô ấy học Pháp nhiều hơn nếu cô ấy không bận việc. Ngay sau đó sếp của cô ấy nói với cô ấy rằng cô ấy bị sa thải vì công ty đang chuyển tới một thành phố khác. Tôi nhận ra đây là khảo nghiệm cho cả tôi và cô ấy. Nếu cô ấy phải tìm một công việc mới, cô ấy sẽ không thể học Pháp nhiều hơn. Do vậy, tôi đã quyết định để cô ấy ở nhà một thời gian ngắn và học Pháp. Tôi sẽ chịu trách nhiệm kiếm sống nuôi gia đình.
Thực tế thì đó không phải là một quyết định dễ dàng với tôi bởi vì tôi không kiếm được nhiều tiền. Thêm vào đó, giảng chân tướng và chứng thực Pháp đã chiếm hết thời gian. Cô ấy ở nhà 3 tháng để học Pháp. Khi cô ấy đi làm trở lại ba tháng sau, cô ấy có thể được coi là một học viên mới. Cô ấy thậm chí còn có thể khích lệ hai người bạn của cô ấy thoái ĐCSTQ.
Khi chúng tôi tới thăm bạn bè, chúng tôi sẽ giới thiệu Đại Pháp và giảng chân tướng. Hầu hết tất cả bạn bè của chúng tôi đều đã thoái ĐCSTQ. Chúng tôi cũng tới cửa hàng bán thịt, trạm rửa xe, và các cửa hàng sửa chữa để giảng chân tướng để không bỏ lỡ bất kỳ một người nào có tiền duyên.
Cứu người khi ở trong trại tạm giam
Tháng 8 năm 2016, tôi bị các cảnh sát mặc thường phục bắt giữ tại nhà. Họ đẩy tôi vào xe ô tô và đưa tôi tới một đồn cảnh sát. Mặc dù tôi học Pháp hàng ngày và nhận thức được sự nghiêm túc trong tu luyện, khi bị bắt, tôi vẫn không dám chắc mình nên xử lý việc này như thế nào.
Cảnh sát hỏi tôi rằng tôi có biết tại sao mình bị bắt hay không. Tôi nói rằng tôi không biết. Họ nói rằng có người đi xe taxi của tôi đã báo cáo rằng tôi đang nói với họ về Pháp Luân Công. Bằng cách nào đó mà thời điểm tôi nghe thấy “Pháp Luân Công”, tôi đột nhiên trở nên rất bình tĩnh. Tôi cảm thấy những vật chất bất hảo trong thân thể tôi không còn tồn tại nữa. Tôi không còn có suy nghĩ nào khác. Tất cả những gì tôi nghĩ tới là Đại Pháp. Ngay lập tức tôi hiểu rằng Sư phụ đang gia trì cho tôi.
Một cảnh sát bắt đầu ghi chép. Anh ấy hỏi tôi rằng tôi có nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công không. Tôi nói rằng tôi đã làm như vậy để cứu người. Có lẽ là do tôi rất bình tĩnh nên trường xung quanh chúng tôi thật là tốt. Tôi bắt đầu nói chuyện với hai viên cảnh sát trong phòng về việc tôi đã được hưởng lợi như thế nào nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ đang gia trì cho tôi. Tôi cảm thấy tôi thực sự đang cứu người. Sau đó, nhiều cảnh sát hơn nữa đã đến và lắng nghe tôi nói một cách chăm chú. Tôi hỏi một người đang ghi chép: “Các anh muốn kết bạn với chúng tôi hơn hay với những người không phải học viên?” Anh ấy thừa nhận rằng tất cả chúng tôi đều là những người tốt.
Họ đã lấy đi nhiều sách Đại Pháp và tài liệu ở nhà tôi và sau đó đưa tôi tới một trại tạm giam trong 10 ngày. Ở trại tạm giam, tôi thúc giục những người mà tôi gặp hay có cơ hội nói chuyện hãy thoái ĐCSTQ. Ngày mà tôi được thả, tôi đã khuyến khích một viên cảnh sát thoái ĐCSTQ. Tất cả có 15 người trong trại tạm giam đã thoái ĐCSTQ.
Bố mẹ tôi và Đại Pháp
Sau khi tôi trở về nhà, vợ tôi nói với tôi rằng bố mẹ tôi vẫn không biết việc tôi bị bắt. Tôi suy ngẫm và thấy rằng mặc dù tôi có thể phản bức hại, nhưng tôi lại không thể xử lý can nhiễu từ phía gia đình. Nếu mẹ tôi biết, liệu tôi có thể vẫn bảo trì được chính niệm trước mặt bà ấy không?
Tôi học Pháp nhiều hơn và hiểu rằng chúng ta nên thực sự đối đãi với người thân trong gia đình như những chúng sinh cần được cứu và không ôm giữ quan niệm con người. Tôi biết tôi phải làm gì.
Trong dịp Tết Nguyên đán 2017, tôi đã mời bố mẹ tôi tới nhà. Đêm đầu tiên họ tới, tôi đã cho bố mẹ xem các video giảng chân tướng để họ có thể có được hiểu biết về các học viên Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, tôi bật Cửu Bình để giúp họ hiểu thêm về bản chất tà ác của ĐCSTQ. Tôi không nói nhiều, tôi chỉ để bố mẹ xem, suy ngẫm và thấu hiểu.
Ngày thứ tư, tôi bắt đầu cho bố mẹ nghe các bài giảng của Sư phụ. Mẹ tôi lắng nghe như một học sinh tiểu học. Bố tôi ngủ gà gật trong khi nghe bài giảng thứ Nhất. Sau khi bố mẹ tôi nghe bài giảng thứ Hai, tôi hướng dẫn họ luyện công vì họ sắp phải ra về. Anh trai tôi sống cùng với bố mẹ, và tôi biết anh ấy sẽ làm nốt những việc còn lại.
Tôi trở về nhà thăm bố mẹ sau Tết Nguyên đán, và bố tôi nói với tôi rằng mẹ tôi đang học Pháp và luyện công hàng ngày. Bà đã bỏ được thói quen hút thuốc lá kéo dài 40 năm nay. Bà đã đọc hết tất cả các bài giảng của Sư phụ và cũng đang phát chính niệm. Mẹ tôi đã thực sự trở thành một đệ tử Đại Pháp.
Bố tôi đã ngừng tu luyện. Tôi nghĩ có lẽ bởi vì chính niệm của tôi không đủ mạnh và tôi không đủ từ bi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tu luyện tốt hơn để tôi có thể ảnh hưởng nhiều hơn tới bố.
Sư phụ đã nói chúng ta phải học Pháp nhiều hơn, học Pháp nhiều hơn và học Pháp nhiều hơn để đề cao trong Pháp. Nhiều học viên đã làm như vậy. Tuy nhiên, khi đối mặt với các vấn đề, nhiều người trong chúng ta thường có nhiều quan niệm con người hơn là chính niệm. Tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước.
Khi chứng thực Pháp và cứu người, những quan niệm con người phải nhường chỗ cho chính niệm. Miễn là tôi giữ chính niệm mạnh mẽ, mọi thứ sẽ thay đổi. Giảng chân tướng là phủ nhận cựu thế lực và triển hiện sự từ bi của các đệ tử Đại Pháp.
Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta nên suy nghĩ xem liệu chúng ta đã cứu tất cả những người có tiền duyên xung quanh chúng ta hay chưa, bao gồm cả bố mẹ, anh chị em và con cái. Hãy nhanh lên và cứu họ để chúng ta không phải hối tiếc.
Trên đây là thể ngộ cá nhân tôi. Xin chỉ ra những gì còn chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/16/359647.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/21/172935.html
Đăng ngày 13-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.