Bài viết của một học viên trẻ tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-05-2018] Mùa Xuân năm 1998, tôi mới 5 tuổi và đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với bố tôi. Năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, bố tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Ông đã bị bắt và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong ba năm.

Không có bố ở nhà, còn lại một mình hai mẹ con tôi phải chịu đựng nhiều thống khổ. Họ hàng, giáo viên và hàng xóm thường nói xấu về bố tôi và phỉ báng Đại Pháp. Mặc dù tức giận với những việc này nhưng tôi không biết phải phản ứng ra sao.

Ba năm sau, bố tôi trở về khi tôi đang học lớp bốn. Bố mang về hai quyển Hồng Ngâm I và Hồng Ngâm II của Sư phụ và tôi đã thuộc lòng gần hết những bài thơ trong đó. Nhưng không may, bố tôi dần dần đã rớt lại phía sau trong tu luyện. Ông đã bị những chấp trước người thường lôi kéo và thiếu môi trường tu luyện. Hơn mười năm sau đó tôi đã trệch khỏi con đường tu luyện Đại Pháp.

Buông bỏ danh lợi quay về với Đại Pháp

Năm 2014, tôi bắt đầu làm việc cho một Công ty xây dựng tại Bắc Kinh. Đây là một công việc lương cao và tôi còn có thể kiếm thêm tiền khi tôi giữ được hợp đồng với khách hàng. Tôi đã đạt được sự tin tưởng của cấp trên và được thăng chức nhiều lần. Tuy nhiên, thái độ mưu mô của các đồng nghiệp của tôi khiến tôi không vui. Tôi thường cảm thấy rằng cuộc sống vô nghĩa và thậm chí có ý nghĩ tự tử.

Vào năm 2016, tôi đã liên lạc với một học viên ở Bắc Kinh. Trong vài ngày đó, chúng tôi học Pháp mỗi ngày, và cuối cùng tôi đã khám phá được ý nghĩa của cuộc sống. Trước khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi đã quyết định nghỉ việc, vì tính chất độc hại tại nơi làm việc của tôi có ảnh hưởng tiêu cực đến tôi. Vào thời điểm đó, tôi 24 tuổi. Tôi nhận ra rằng tôi đã bị an bài cựu thế lực hủy hoại trong hơn mười năm qua.

Cấp trên rất ngạc nhiên trước quyết định nghỉ việc của tôi và cố gắng thuyết phục tôi quay lại bằng cách thưởng cho tôi nhiều hơn. Tôi nói với họ, “Vì tôi đã xác định nghỉ việc rồi nên tôi sẽ không thay đổi nó vì bất kỳ lý do nào, kể cả tiền.”

Thanh lý chấp trước vào tình thân quyến

Đối với các học viên quay lại tu luyện như tôi, điều cực kỳ quan trọng là phải có một môi trường tốt để tu luyện. Vì tôi đã có một số tiền tiết kiệm và bố mẹ tôi cũng có tài chính tốt, nên tôi quyết định không đi làm trong một giai đoạn thời gian để hoàn toàn tập trung vào việc làm ba việc. Tôi thuê một căn nhà gần một học viên khác.

Mẹ tôi rất lo lắng rằng tôi sẽ bị bắt giam vì đức tin của mình như bố tôi. Mẹ gọi điện thoại trách mắng tôi nhiều lần trong ngày và gây áp lực buộc tôi phải ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã bị giằng xé bởi thái độ của mẹ tôi cho đến khi một học viên đưa cho tôi xem bài “Lộ {con đường}” của Sư phụ:

“Tu luyệt thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ {Con đường} – Tinh tấn yếu chỉ II)

Đọc xong bài kinh văn này, tâm trí tôi bắt đầu lắng xuống. Sau khi chia sẻ với một học viên khác, tôi nhận ra rằng cựu thế lực đang cố gắng sử dụng chấp trước vào tình cảm thân quyến của để kéo tôi xuống với ý định làm hại tôi và mẹ tôi. Tôi quyết tâm tu luyện nên tôi đã nói với mẹ tôi rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện và phát chính niệm để giải thể tà ác trong các không gian khác.

Trong thời gian đó, tôi thường cảm thấy đau đớn và không thể hiểu tại sao tôi lại chọn một con đường khó khăn như vậy. Tuy nhiên, mỗi khi đọc chỉ một đoạn Chuyển Pháp Luân, tôi đã rơi nước mắt. Từ trong tâm, tôi nói với Sư phụ rằng bất kể hành trình khó khăn và mệt mỏi như thế nào, tôi sẽ tiếp tục cho đến cuối cùng.

Dưới sự gia trì của Sư tôn, cuối cùng tôi đã vượt qua được khổ nạn này. Hiện giờ, mẹ tôi không còn can nhiễu đến việc tu luyện của tôi nữa.

Chịu đựng cả tâm lẫn thân khi ngồi song bàn

Sau khi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy sợ luyện bài công pháp thứ năm vì rất đau đớn khi ngồi song bàn. Tôi phải mất hơn hai tháng để vượt qua khảo nghiệm này, và tôi đã duy trì tư thế song bàn bất kể chân tôi đau như thế nào. Những lời giảng của Sư phụ lóe lên trong tâm khiến tôi kiên trì hơn:

“Sợ gì chứ, đầu dẫu bị chặt rớt xuống thì thân này vẫn ngồi đả toạ nơi đây” (Phơi bày rõ – Tinh tấn yếu chỉ)

Ban đầu, chỉ sau nửa giờ toàn bộ cơ thể của tôi sẽ bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, răng của tôi sẽ va đập vào nhau và tôi sẽ bật khóc vì đau đớn. Sau khi hoàn thành bài tập kéo dài một giờ, toàn thân tôi sẽ ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tôi hiểu rằng tất cả điều này xảy ra là do nghiệp lực tôi đã tích tồn từ nhiều năm, và Sư phụ đang giúp tôi thanh lý cơ thể và hoàn trả nợ nghiệp. Tôi biết rằng tôi chỉ chịu đựng một phần nhỏ sự đau đớn vì phần lớn nghiệp lực Sư phụ đã gánh chịu thay cho tôi.

Trong các buổi học Pháp nhóm, tôi quan sát thấy rằng, những học viên khác ngồi song bàn để tôn kính Sư phụ và Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã làm như thế. Ban đầu, tôi chỉ có thể duy trì trong mười phút, nhưng khi thời gian trôi qua tôi có thể ngồi lâu hơn. Sau khi tôi có thể ngồi song bàn học Pháp trong một giờ, việc luyện bài công Pháp thứ năm không còn là sự tra tấn đối với tôi nữa. Có lần, tôi đã ngồi song bàn trong hai giờ mười lăm phút.

Tôi nhận ra rằng những trở ngại về thể chất mà tôi cảm thấy trong khi ngồi song bàn liên quan chặt chẽ với tâm tính của tôi. Nếu tôi nỗ lực đề cao tâm tính, tôi sẽ không cảm thấy đau đớn.

Tu luyện trong giá lạnh

Trong suốt mùa đông năm 2016, chúng tôi sản xuất lịch năm 2017. Phân phát lịch năm mới là một cách tốt để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Sau khi phát chính niệm, tôi đi ra khu chợ gần nhà để phát lịch.

Lúc đầu tôi rất căng thẳng và thậm chí còn muốn đi thẳng về nhà. Nhưng khi tôi nghĩ về những sinh mệnh phải chờ đợi hàng trăm triệu năm để được nghe chân tướng, tôi thu hết can đảm và bình tĩnh bước vào một cửa hàng. Tôi mỉm cười và nói, “Chúc mừng năm mới, thưa dì. Đây là quyển lịch 2017 gửi tặng dì. Chúc dì và công việc kinh doanh thịnh vượng!”

Khi bà ấy nhìn vào quyển lịch, tôi nói, “Những học viên Pháp Luân Đại Pháp đã dùng tiền mà họ kiếm được để làm việc này, và tặng Dì với lời chúc bình yên và an lành.” Tôi nói với bà ấy về cuộc bức hại. Bà ấy đã vui vẻ nhận lịch và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Cảm thấy tự tin, kế đó tôi tiếp cận với một người đàn ông đang bán khoai lang nướng và nói với ông ấy về Đại Pháp. “Anh không sợ tôi báo cáo anh à?” ông ấy hỏi. Tôi đáp, “Tôi không sợ, vì cứu ông là ưu tiên của tôi. Tôi chỉ lo cho lợi ích của ông.” Ông ấy cười lớn và nhận lịch sau khi đồng ý thoái ĐCSTQ

Quá trình giảng chân tướng mặt đối mặt cho chúng ta cơ hội tốt nhất để hướng nội. Tôi nhận ra rằng nếu tôi có tâm do dự, nó sẽ có tác dụng phụ diện. Cũng như nếu tôi không tu bỏ tâm tranh đấu, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến việc giảng chân tướng của tôi và làm cho người nghe nói những lời bất kính với Đại Pháp. Một điều hết sức trọng yếu là bảo trì tâm từ bi mọi thời mọi khắc thậm chí nếu người nghe từ chối thoái ĐCSTQ, họ cũng sẽ có ấn tượng tốt về hành vi lịch sự và tử tế của chúng ta. Chúng ta đang đại diện cho tất cả học viên Đại Pháp khi chúng ta giảng chân tướng.

Nhiệt độ ở vùng Đông Bắc Trung Quốc vào mùa đông thường dưới -20 độ, nhưng đeo găng tay khi phát lịch thì hạn chế cử động của tôi, vì thế tôi đã tháo chúng ra. Mặc dù tay tôi tê lạnh và cóng, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã phát được 130 tờ lịch và khuyên hơn 90 người thoái ĐCSTQ.

Không quên cứu chúng sinh ở làng quê

Tôi cư trú tại một thị trấn có hơn 200 ngôi làng. Sau khi thảo luận với các học viên địa phương, chúng tôi đồng ý rằng chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm giảng chân tướng cho các chúng sinh trong làng.

Việc phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng ở làng quê có những khó khăn riêng bởi vì chúng tôi không quen thuộc với khu vực và thường bị lạc trên những con đường xuống cấp. Có rất nhiều con chó đi lạc sẽ sủa om sòm và đi theo chúng tôi. Tuy nhiên, với quyết tâm cứu độ chúng sinh, chúng tôi vẫn không bị những con chó làm nản lòng và tích cực đi phát tài liệu thông tin đến từng hộ gia đình trong làng.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ gặp một số loại khảo nghiệm do những chấp trước của chính tôi gây ra. Một lần, tôi lái xe đến một ngôi làng với ba học viên nữ khác để phát tài liệu thông tin. Lúc 10 giờ tối, chúng tôi lái xe xuống con hẻm cuối cùng để đặt tài liệu trước cửa các nhà trước khi về nhà.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, chúng tôi nhận ra rằng con hẻm quá hẹp để chúng tôi quay đầu xe nên chúng tôi đã cố gắng đi lùi lại. Các bánh xe đã bị mắc kẹt trên lề đường và chúng tôi không thể di chuyển xe bất kể chúng tôi đã cố gắng thế nào. Tệ hơn, không ai trong chúng tôi có điện thoại.

Một nhân viên bảo vệ đi ngang qua, chúng tôi mượn điện thoại của anh ấy để gọi cho một học viên trong thị trấn. Người bảo vệ nhìn thấy tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi và kêu lên, “Các vị đã phân phát khá nhiều đấy.” Tôi lo lắng rằng anh ta sẽ cảnh báo cho cảnh sát, vì vậy tôi không trả lời anh ta. Thay vào đó, tôi phát chính niệm thanh lý tà ác ở các không gian khác và bắt đầu hướng nội.

Lỗi của tôi là tôi có xu hướng giao phó mọi thứ cho các học viên khác và xem thường họ, khiến họ miễn cưỡng nghe những lời đề nghị của tôi. Nếu sự phối hợp của chúng ta trộn lẫn với những động cơ bất thuần, chúng ta sẽ chiêu mời can nhiễu từ các lực lượng tà ác. Tâm tôi chỉ còn duy nhất một niệm mạnh mẽ, “Bất kể chúng tôi đã làm gì sai, không tà ác nào được phép làm hại chúng tôi. Chúng tôi sẽ chỉ nghe theo an bài của Sư phụ.”

Chúng tôi tiếp tục sử dụng điện thoại của người bảo vệ đó để lạc với người học viên trong thị trấn. Khi chúng tôi chờ được giúp đỡ, chúng tôi đã nói chuyện với người bảo vệ về Đại Pháp. Sau khi nghe sự thật, anh ta trả lời, “Đừng lo, tôi sẽ không báo cáo các vị đâu. Tôi không làm điều đó đâu. Không có gì xảy ra với các vị đâu.” Anh ta thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Ba học viên đến trong vòng một tiếng đồng hồ và lấy xe của tôi ra. Chúng tôi chân thành cảm ơn người bảo vệ và đã trả lại cho anh ta số tiền cho các cuộc gọi điện thoại, và anh vui vẻ nhận.

Trên đường về nhà, những người khác khiển trách tôi vì đã không mang điện thoại của tôi và gây ra tất cả sự hỗn loạn này. Mặc dù tôi cảm thấy hơi bất công, nhưng tôi không trả lời và thay vào đó tôi hướng nội. Tôi nhận ra rằng rất nhiều chấp trước của tôi đã trỗi lên gần đây, và tôi hiểu sâu hơn tầm quan trọng của sự phối hợp giữa các học viên.

Quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một năm qua, tôi được tái sinh từ một người mang đầy nghiệp lực và chấp trước để trở thành một học viên tinh tấn. Con xin tạ ơn Sư phụ đã không bỏ rơi con, và tôi xin cảm ơn các bạn đồng tu đã ủng hộ và trợ giúp tôi không ngừng nghỉ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/9/364530.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/5/171781.html

Đăng ngày 21-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share