Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New Zealand

[MINH HUỆ 16-09-2018] Tôi là một học viên Tây phương 19 tuổi ở Christchurch, New Zealand. Chỉ trong một năm rưỡi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã thay đổi rất nhiều. Toàn bộ cảnh giới tư tưởng của tôi đã trải qua sự biến đổi cơ bản. Tâm trí tôi trở nên minh bạch hơn và thuần khiết hơn. Tôi đã buông bỏ rất nhiều tính xấu, thói quen xấu, các quan niệm và chấp trước. Tôi không còn hút thuốc và uống rượu nữa.

Sinh ra trong thời sa đọa và thoái hóa

Sinh ra vào thời điểm này – giai đoạn cuối cùng của thời kỳ mạt Pháp – tôi đã lớn lên trong một môi trường bại hoại, suy nghĩ méo mó và hành vi lệch lạc. Kết quả là, tôi đã hình thành vô số quan niệm và chấp trước, đi lệch quá xa khỏi Chân – Thiện – Nhẫn đến mức tôi gần như không còn nhận ra được bản ngã nguyên sơ và thuần khiết của mình.

Từ việc xem rất nhiều chương trình truyền hình – đặc biệt là các video ca nhạc của người nổi tiếng mang tính khiêu khích và các chương trình dành cho người lớn – từ khi còn nhỏ, tôi đã bị nhiễm nhiều tính xấu như lo lắng về danh tiếng, sắc dục, tính khí nóng nảy, ích kỷ, không trung thực, và quan tâm đến lợi ích cá nhân.

Khi tôi lớn lên, những điều này khống chế tôi nhiều hơn, khiến tôi càng ngày càng thích chúng và do đó đánh mất bản ngã của mình.

Khi tôi 12 tuổi, tôi có một điện thoại di động riêng và nổi loạn với bố mẹ. Khi tôi 13 tuổi, tôi tham gia facebook, hão huyền và rỗng tuếch. Ở tuổi 14, tôi có một laptop riêng và nghiện internet. Khi tôi 15 tuổi, tôi uống rượu và nghiện thuốc, và tôi cũng dùng thuốc chống trầm cảm. Không cần phải nói, tôi đang lao vào chỗ hủy diệt.

Trong những năm học trung học, tôi rơi vào trầm cảm và nó ám ảnh tôi bất kể khi nào tôi ở một mình. Trong một thời gian, tôi không còn muốn sống nữa. Tuy nhiên, luôn luôn có một tia hy vọng nhỏ tỏa sáng trong tâm tôi, nói với tôi rằng mọi thứ sẽ ổn và tôi có một mục đích ở đây – có điều gì đó quan trọng đang chờ tôi trong tương lai.

Tìm kiếm chân lý

Khi tôi lớn hơn, tôi tiếp tục có cảm giác này trong lòng –cảm giác rằng mọi thứ không đúng. Tôi từng khóc với mẹ và nói với bà rằng nơi trái đất này không giống như nhà của tôi. Đây là lúc tôi bắt đầu tìm kiếm chân lý.

Tôi bắt đầu tiến hành nhiều nghiên cứu về thuyết âm mưu, triết học, tâm linh, và siêu hình học, và tâm trí tôi bắt đầu khai mở. Tôi có thể buông bỏ nhiều quan niệm của con người vốn sinh ra từ khoa học hiện đại. Tôi tin rằng khoảng thời gian này đã giúp tôi sẵn sàng đắc Pháp. Mặc dù những điều này mở mang tâm trí tôi, nhưng chúng chỉ đặt ra nhiều câu hỏi hơn là đưa ra câu trả lời.

Tìm kiếm chân lý của cuộc sống và vũ trụ bắt đầu trở thành ưu tiên số một của tôi. Đồng thời, làm một người tốt cũng trở nên quan trọng hơn đối với tôi. Tuy nhiên trên thực tế, tôi không biết làm cách nào để trở thành một người tốt. Tôi chỉ biết làm thế nào để làm một số việc tốt hời hợt. Tuy nhiên tôi lại không biết làm cách nào để phân biệt đúng sai, tốt xấu.

Tôi khát khao được là người tốt, nhưng tôi vẫn nuôi dưỡng tất cả những chấp trước xấu xa đó, thậm chí còn không biết rằng chúng là sai. Tôi lạc lối và lúng túng, tôi không biết mình là ai. Bị cảm xúc khống chế, tôi thường cảm thấy mình không biết điều gì là thực. Tôi cũng mắc chứng hoang tưởng, luôn luôn trong trạng thái lo lắng về sức khỏe của mình. Tôi đã từng lo sợ về tương lai, sợ điều gì đó sẽ xảy đến với tôi và cơ thể đầy vấn đề của tôi, và sợ điều gì đó sẽ xảy đến với trái đất. Nỗi sợ hãi và bối rối hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí tôi.

Được Đại Pháp cứu độ

Sau đó vào tháng 10 năm 2016, tôi đã được giới thiệu cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi được nhận cuốn sách, tôi hoàn toàn không biết đó là gì. Tôi bắt đầu đọc to Luận Ngữ. Khi tôi nhìn thấy từ “Đại Pháp”, tôi cảm thấy có cái gì đó bao trùm toàn bộ cơ thể mình mà tôi không thể mô tả – nó gần như là “déjà vu” tức là một cảm giác kỳ lạ nhưng quen thuộc mà bạn từng trải qua trước đó. Tôi cảm thấy bị hấp dẫn bởi từ này. Khi tôi bắt đầu đọc “Đại Pháp là trí huệ của Sáng Thế Chủ…” tôi cảm thấy thời khắc này thật quan trọng, như thể tôi đã và đang chờ đợi khoảnh khắc này từ rất, rất lâu rồi. Mặc dù tôi không thể thực sự hiểu được những gì đang đọc, tôi biết rằng đây chính là điều mình đã tìm kiếm bấy lâu.

Và hành trình tu luyện của tôi bắt đầu từ đó.

Phải mất một thời gian khá dài để tôi bước vào tu luyện. Trong khoảng thời gian khá dài đó, tôi đã không thực sự hiểu được đó là điều gì và yêu cầu đối với tôi là gì. Tôi bắt đầu bằng cách cố gắng để trở thành một người tốt. Tôi cố gắng tuân theo nguyên lý của Đại Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn, điều mà đối với tôi lúc đó có nghĩa là nói thật, tốt bụng và kiên nhẫn. Tôi cũng cố gắng hướng nội và nghĩ cho người khác trước.

Tôi cảm thấy biết ơn và quá đỗi vui mừng vì cuối cùng tôi đã tìm được một giáo lý chân chính cao hơn để dẫn dắt mình. Từng chút từng chút một, tôi đề cao tâm tính và bắt đầu hiểu được những pháp lý cao tầng hơn trong cuốn sách.

Tuy nhiên, cho đến khi tôi bắt đầu học Pháp nhóm và đọc các bài viết trên trang Minh Huệ, tôi mới bắt đầu thực sự hiểu được tu luyện trong Đại Pháp là gì.

Tôi thực sự cảm thấy quá trình tu luyện của mình có được là nhờ việc học Pháp nhóm thường hằng và chia sẻ kinh nghiệm cùng các đồng tu – đặc biệt là việc đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ. Từ khi tham gia học Pháp nhóm, tôi đã không bỏ lỡ một buổi học Pháp nào trừ khi tôi thực sự không thể tham gia. Tôi cảm thấy rằng học Pháp nhóm về cơ bản rất quan trọng để đề cao và đó là lý do tại sao Sư phụ nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này nhiều đến vậy. Tôi cảm thấy khi các học viên ngồi lại với nhau, cùng học Pháp, làm việc trong các hạng mục, chia sẻ kinh nghiệm hoặc phát chính niệm, các đệ tử Đại Pháp chúng ta đang trợ giúp Sư phụ Lý Hồng Chí Chuyển Pháp Luân – chúng ta thực sự là những lạp tử của Đại Pháp làm việc trong một chỉnh thể.

Tôi không còn thấy lo lắng về sức khỏe của mình nữa. Tôi hoàn toàn bình tĩnh và lạc quan về nó. Sự biến đổi trong tôi thực sự sâu sắc. Từ một thiếu nữ mê đắm trong sự ích kỷ và những quan niệm hiện đại biến thái tới việc trở thành một người tu luyện Đại Pháp, người mong muốn trở lại với sự ngay chính và thuần khiết, và hoàn thành thệ ước với Sáng Thế Chủ.

Chính lại và đề cao

Những điều khiến tôi vui vẻ đều thay đổi toàn bộ. Tôi đã từng dựa vào những thứ bề ngoài cho một loạt những hạnh phúc nhất thời. Bây giờ tôi tìm thấy niềm vui trong sự tự đề cao – trong việc ước thúc bản thân theo Chân – Thiện – Nhẫn ngay cả trong những tình huống khó khăn –và buông bỏ những quan niệm và chấp trước sâu xa.

Tâm tôi tràn ngập niềm hạnh phúc khi tôi giới thiệu với ai đó về Pháp Luân Đại Pháp, và họ có thái độ rất tích cực về pháp môn. Ngay cả hành động đơn giản của một ai đó là nhận quyển sách thông tin giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại từ tay tôi cũng đủ để khiến mắt tôi ngấn lệ. Tôi cảm thấy vui khi các đồng tu đến và chia sẻ, hoặc cùng nhau làm việc trong các hạng mục giảng chân tướng. Và tất nhiên, phần lớn niềm vui của tôi đến từ việc học Pháp của Sư phụ.

Ngay cả lời nói và hành động của tôi cũng đã thay đổi. Tôi từng sử dụng thứ ngôn ngữ thô tục và thường hay chửi thề, thậm chí nguyền rủa nhiều lần trong ngày. Giọng nói của tôi thường mang sắc thái thất vọng, thiếu kiên nhẫn hoặc mỉa mai. Bây giờ tôi cố gắng cẩn trọng với lời nói và ngữ điệu của mình, cố gắng bảo trì sự từ bi và bình tĩnh. Tôi có thể thành thật nói rằng tôi không còn chửi thề hay nguyền rủa nữa.

Tôi đã từng bị hấp dẫn trước những thứ như âm nhạc, nghệ thuật và quần áo – những thứ tràn ngập quan niệm hiện đại biến dị. Bây giờ những điều mà tôi cảm thấy hấp dẫn là những thứ đẹp hơn nhiều, ngay chính và truyền thống.

Tôi đã từng theo đuổi lợi ích cá nhân trong mọi khía cạnh cuộc sống. Nhưng giờ đây, tôi cố gắng để quay trở về chân ngã vốn đã đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn, điều đó chỉ có thể thực sự đạt được với một trái tim vị tha và thuần khiết.

Tôi cố gắng cẩn thận trước những gì mà mình tiếp nhận, vì tôi hiểu rằng mọi thứ chúng ta nhìn thấy và nghe thấy sẽ tiến nhập vào trường không gian của chúng ta – và nếu chúng ta càng tiếp nhận nhiều, chúng ta càng thích nó.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi và tôi từng thường hay cãi lộn. Tôi thậm chí đã từng cảm thấy oán hận mẹ, thường phàn nàn về mẹ với mọi người. Tôi đã từng luôn luôn nghĩ rằng mẹ sai và cần phải thay đổi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ lại về lời nói và hành động của mình.

Tất cả những điều này đã thay đổi khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và thực sự chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi luôn luôn hướng nội và xem mình có thể đề cao ở phương diện nào và luôn luôn nghĩ cho người khác trong mọi lời nói và việc làm.

Tôi nhận ra rằng tôi bướng bỉnh và ích kỷ, và không bao giờ thực sự quan tâm đến cảm nhận hay quan điểm của mẹ. Tôi cũng thiếu sự tôn trọng. Khi tôi nhận thức được điều này, tôi đã cố gắng hết sức để cải thiện bản thân và thay đổi hành vi của mình. Tôi cố gắng hết sức để chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn trong lời nói, thái độ, hành động và suy nghĩ của mình. Tôi đã buông bỏ được oán hận trong tâm và sau đó đã có thể thực sự tu xuất được từ bi.

Mẹ tôi và tôi bây giờ thực sự vui khi ở bên nhau và có mối quan hệ tốt hơn bao giờ hết! Mẹ thường nói với tôi rằng bà “vô cùng tự hào có một cô con gái tốt bụng và chu đáo như vậy.” Tôi nói với mẹ rằng tất cả là bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ rất biết ơn và vui về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì mẹ đã được tận mắt chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Tôi chắc chắn rằng những người khác trong gia đình tôi cũng biết ơn vì bây giờ thời gian bên nhau của chúng tôi trở nên hài hòa và thú vị hơn nhiều đối với tất cả mọi người.

Tất cả những thay đổi nội tâm này đã cho tôi niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì tôi đã có thể học Pháp Luân Đại Pháp.

Truyền rộng chân tướng

Mặc dù tôi thường cảm thấy rất buồn cho những người vẫn hoàn toàn lạc trong mê và bị thu hút bởi xã hội người thường, đặc biệt là giới trẻ ngày nay, tôi nhìn họ và thấy mình trước đây. Tôi thấy họ tích lũy nghiệp qua hầu hết mọi suy nghĩ, lời nói và hành động và nó làm tôi rất đau lòng. Tuy nhiên điều này cũng giúp tôi xuất được từ bi và khát vọng cứu độ chúng sinh bằng cách nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng. Tôi biết rằng đây là điều tốt nhất mà tôi có thể làm để giúp họ và là cách để đảm bảo rằng họ sẽ có một tương lai tươi sáng.

Tôi đã nhận ra rằng mọi thứ mà chúng ta gặp và trải qua là phản ánh chính chúng ta – quan niệm và chấp trước của chính chúng ta. Sự phản chiếu này là một là một công cụ thần kỳ. Tôi phát hiện ra rằng bất cứ khi nào mà ai đó khác nói hay làm điều gì đó, hay một đặc điểm mà họ có, làm tôi khó chịu hay thực sự thu hút sự chú ý của tôi, đó chính là bởi vì tôi cũng đang ôm giữ những quan niệm hay chấp trước đó. Bây giờ tôi đã hiểu được điều này, bất cứ khi nào tôi nhận ra thiếu sót của ai đó, tôi luôn luôn cố gắng nhìn lại mình trước để xem liệu tôi cũng có thiếu sót như vậy hay không. Tôi thấy đây là cách hướng nội rất hiệu quả và nhận diện được quan niệm và chấp trước của mình. Tôi cũng thấy rằng một khi bạn hướng nội và nhận ra rằng bạn cũng có cùng thiếu sót đó (giống như của đồng tu), nó sẽ dễ dàng hơn nhiều để tu xuất từ bi và sau đó có thể từ bi chỉ ra cho bạn đồng tu về phương diện mà họ có thể đề cao.

Thông qua tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp, trí huệ của tôi đã được khai mở và tôi có thể ngộ ra nhiều chân lý. Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng nhiều thể ngộ của tôi vẫn chỉ là trên bề mặt – tôi chỉ chứng ngộ chúng một cách hời hợt. Tôi không thực sự hiểu được bằng trái tim và tâm hồn. Tôi nhận ra rằng để thực sự chứng ngộ được điều gì, sự hiểu biết về mặt tinh thần là chưa đủ. Người đó còn cần phải thể hiện bằng hành động và sự chân thành trong tâm đối với Pháp lý mình ngộ được, thì mới thực sự ngộ được nó. Nếu không như vậy, những thể ngộ có thể tản đi như sương mù hoặc trở nên không ổn định. Tôi sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa để biến trí huệ của mình thành hành động, để hoàn toàn chứng ngộ.

Một trong những thách thức lớn nhất của tôi là đạt được cân bằng giữa tu luyện cá nhân, cuộc sống hàng ngày và cứu độ chúng sinh. Do tôi không có khả năng cân bằng tốt những điều này, gần đây việc học Pháp của tôi đã bị lơ là. Tôi thực sự cảm thấy được tác động của việc học Pháp không đủ. Nó thực sự là điều cơ bản và quan trọng nhất, không học Pháp, chúng ta không thể làm tốt những việc chúng ta cần làm. Khi tôi học Pháp thường xuyên và thấu đáo, tôi cảm thấy có một nội lực mạnh mẽ mang lại cho tôi sức mạnh, trí huệ và từ bi, và khi tôi không học Pháp, tôi cảm thấy tê liệt và đầy bất trắc.

Việc viết bài chia sẻ này đã đưa đến trên bề mặt nhiều thiếu sót mà tôi cần phải cải thiện. Tôi phải tinh tấn nhiều hơn nữa và không được lãng phí một giây nào của cơ hội quý giá này.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình để thể hiện được vẻ đẹp và uy lực của Pháp Luân Đại Pháp và bày tỏ lòng biết ơn của tôi. Cuộc sống, hạnh phúc và mục đích của tôi đều thuộc về Pháp Luân Đại Pháp. Không có Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ hoàn toàn lạc lối.

Tôi cũng muốn cảm ơn những học viên đã gửi bài chia sẻ tới Minh Huệ. Tôi vô cùng cảm kích với tất cả những học viên đã giúp tôi đề cao bản thân trong hành trình tu luyện của mình thông qua những chia sẻ kinh nghiệm và thể ngộ lu luyện của họ.

Nhưng bây giờ tôi có thể nhìn lại và thấy rằng Sư phụ vẫn luôn dõi theo tôi, chờ đợi tôi tới khi tôi đắc Pháp.

Tất cả chúng ta hãy làm tốt hơn nữa – tu luyện bản thân tốt hơn, phối hợp cùng nhau và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/16/ 373894.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/18/171937.html

Đăng ngày 14-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share