Bài của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Liêu Thành, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-07-2009]

Phép mầu xảy đến với tôi khi tôi đề cao tâm tính

Vào tháng 9-2000, tôi bị một chiếc xe máy đâm trên đường phố. Mọi người xung quanh tôi muốn gọi cho gia đình tôi, nhưng tôi ngăn họ lại vì tôi biết các con tôi sẽ không để người lái xe thoát. Một người phụ nữ bán táo gần đó nói với tôi, “Cô ở trong tình trạng thật tệ, nhưng vẫn không khiển trách người lái xe. Ngày nay tìm đâu ra một người tốt như vậy? Tôi sẽ giúp cô về nhà.” Vì thế tôi chịu đau và đi bộ về nhà với sự giúp đỡ của người phụ nữ này.

Ngay khi tôi về nhà và nằm lên giường, tôi không thể cử động nữa. Tôi thậm chí không thể sử dụng nhà vệ sinh. Chân tôi sưng phồng đến nỗi tôi có một thời gian khó khăn để bỏ quần dài ra . Chồng và các con tôi nhìn tôi trong sự đau đớn như vậy, và muốn đưa tôi tới bệnh viện và tìm người lái xe đã đâm vào tôi. Tôi cố nài họ đừng làm gì cả. Tôi nằm trên giường học thuộc Pháp hàng ngày. Cuối cùng tôi đã có thể dậy được.

Vào thời gian đó, có rất nhiều đệ tử trong vùng của chúng tôi đi tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Cảnh sát đã phong tỏa đường phố, nhiều học viên đạp xe và chọn những con đường phía sau để vào Bắc Kinh. Nhưng tôi thậm chí còn chưa đi lại được? Tôi nên làm gì? Tôi rất nóng lòng được khỏe lại. Tôi quên đi sự đau đớn và thực tế rằng tôi chưa thể đi lại. Tôi lấy xe đạp và đi cùng những đệ tử khác. Điều kì lạ là chân tôi không đau một chút nào nữa và tôi có thể đạp xe đạp khá nhanh. Như vậy, chân tôi đã được chữa khỏi.

Phép mầu xẩy đến với cơ thể tôi và nâng cao tâm tính thành lập một nền tảng vững chắc để tôi vượt qua khảo nghiệm từ gia đình.

Khảo nghiệm từ gia đình tôi

Các thành viên trong gia đình tôi sợ bị bức hại. Khi tôi chú ý tới an toàn bản thân, nó thường làm bớt đi sự lo lắng của họ. Khi tôi đề cao tâm tính, tôi có thể chắc chắn vượt qua những khảo nghiệm này.

Chồng tôi là đứng đầu một khu vực trong sở cảnh sát địa phương chúng tôi. Hai con trai của tôi đều làm việc cho thị ủy. Năm 2000, tôi bị bắt giam sau khi tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Chồng tôi cảm thấy bị mất mặt và các con tôi sợ rằng công việc của chúng sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi chồng tôi đưa tôi về nhà từ trung tâm giam giữ, ông ấy nói với gương mặt tối sầm, “Không được tập nữa. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì bà đã bị bắt.” Tôi nhìn ông ấy và nói,” Ông biết rằng tôi khỏe mạnh từ khi tập Pháp Luân Công. Nếu ông đồng ý những điều kiện sau, tôi sẽ ngừng tập. Ông sẽ cần phải sắc thuốc Trung Y cho tôi hàng ngày. Khi ông không muốn tôi Chân, Thiện và Nhẫn, khi ấy tôi sẽ muốn ăn ngon và mặc đẹp hàng ngày. Tôi sẽ không làm việc. Ông sẽ phải nấu đồ ăn ngon cho tôi. Nếu ông không thể đáp ứng những điều kiện này, tôi sẽ tiếp tục tập.” Ông ấy choáng váng sau khi nghe tôi nói. Sau đó ông ấy nói, “Cứ tiếp tục tập đi, tôi sẽ không ngăn cản bà.

Các con tôi nói với tôi rằng mẹ của thị trưởng cũng tập Pháp Luân Công. Thị trưởng muốn giữ vị trí của ông ấy vì thế ông ấy bắt bà công khai lăng mạ Pháp Luân Công trong một cuộc họp. Tôi nói với các con rằng họ không nên làm những việc như vậy chỉ để giữ vị trí của họ, và họ không nên dính vào một việc làm tồi tệ như thế thậm chí nếu họ có được thăng tiến đứng đầu một quận. Các con tôi đồng ý để tôi tập ở nhà, nhưng nói rằng tôi không thể ra ngoài hay gặp gỡ với các đệ tử khác, vì thế tôi nói, “Điều đó không thể được. Mẹ cần đi và phát tờ rơi để cứu mọi người. Nếu các con không để mẹ ra ngoài, cả hai con sẽ cần nghỉ việc và trông mẹ ở nhà hàng ngày.” Giờ chúng không gây trở ngại cho tôi đi chứng thực Pháp nữa. Tôi đi bộ trên đường phố hàng ngày “giảng thanh chân tướng” về Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng khi có người hỏi có phải tôi vẫn tập Pháp Luân Công, chồng tôi nói với họ, “Ồ, vâng. Pháp Luân Công rất tốt. Bà ấy không phải dùng thuốc hơn mười năm nay. Nó tiết kiệm cho tôi đủ tiền để mua một ngôi nhà.

Giảng thanh chân tướng trên các đường phố

Vào ngày 01-09-2004, Sư Phụ công khai bài giảng “Hãy vứt bỏ tâm con người và cứu độ thế nhân.” Làm thế nào tôi có thể giảng thanh chân tướng tốt hơn? Tôi nêu lên một ý tưởng. Tôi mua một vài món hàng nhỏ, và hàng ngày tôi gói một bữa trưa và đạp xe ba bánh đi bán chúng. Bằng cách đó tôi có thể giảng thanh chân tướng trên từng đường phố. Vào thời điểm đó, Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản chưa được công bố, vì thế tôi chỉ nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi Chín bài bình luận được công bố, tôi bắt đầu giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới với nó. Thỉnh thoảng tôi du hành qua hàng chục ngôi làng, và tôi đã gặp rất nhiều người không muốn nghe sự thật về Pháp Luân Công. Tôi đã gặp đủ loại phản ứng. Một lần, tôi chạy về phía một người mà tôi biết là một thẩm phán. Ông ta nói, “Bà không thiếu tiền. Bà không cảm thấy xấu hổ khi đi bán những thứ này trên đường phố à?” Tôi trả lời, “Tôi không ăn cắp cái gì, tại sao tôi phải thấy xấu hổ? Các quan chức cộng sản rượu chè, gái gú, và cờ bạc hàng ngày, họ mới phải xấu hổ.

Một lần tôi nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đi gom nhặt rác trên đường tôi về nhà. Bà ấy trên bảy mươi tuổi. Bà dựng chiếc xe ba bánh trên đường và đi bộ xuống một chiếc rãnh để gom nhặt rác. Một chiếc ô tô màu đen chạy lên và bị ngăn trở bởi chiếc xe ba bánh. Chiếc xe dừng lại và một người đàn ông to béo bước ra. Người ta có thể nói ông ta là một quan chức cộng sản. Ông ta nhục mạ và đá chiếc xe của người phụ nữ xuống rãnh, và sau đó lái xe đi. Người phụ nữ già cố mọi cách để lấy chiếc xe của bà ra khỏi chiếc rãnh, nhưng không thể. Bà rất khó chịu và bắt đầu nguyền rủa Đảng Cộng sản. Tôi giúp bà kéo chiếc xe ra và nói với bà đừng trở nên quá khó chịu vì một người nông dân không thể đủ điều kiện tới bệnh viện nếu bà bị ốm bởi vì trở nên khó chịu. Người phụ nữ già xúc động, và nói, “Cô quả là một người tốt, cô chắc hẳn là tập Pháp Luân Công.” Tôi biết rằng đây là kết quả của đệ tử Đại Pháp giảng thanh chân tướng. Đại Pháp đã được thiết lập một gốc rễ sâu sắc trong trái tim mọi người.

Sau một thời gian, nhiều nguời trong các ngôi làng trở nên quen thuộc với tôi. Nhiều người hơn nữa đã nghe tôi nói sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và nhiều người nói “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” khi họ nhìn thấy tôi. Sau một vài năm, tôi không đếm được có bao nhiêu người mà tôi đã giảng thanh chân tướng với họ, trong số họ trên một nghìn người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên kết với nó.

Tôi rất biết ơn Sư Phụ đã bảo hộ tôi, tôi biết ơn sự giúp đỡ quên mình của các bạn đồng tu. Không có nhiều thời gian hơn trên con đường chứng thực Pháp. Tôi sẽ làm theo những lời giảng của Sư Phụ “Càng về cuối, càng tinh tấn.” Tôi sẽ bước những bước cuối cùng với các bạn đồng tu kiên định và tiến đến viên mãn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/20/204888.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/7/109829.html
Đăng ngày: 10-08-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share