Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-5-2017] Tôi là đệ tử Đại Pháp bắt đầu tu luyện từ năm 1998, năm nay tôi 45 tuổi. Hồi tưởng lại khoảng thời gian 18 năm phong ba bão táp, trên con đường gập ghềnh trắc trở, mỗi sự việc xảy ra, mỗi chút tiến bộ của tôi đều được sự từ bi điểm hóa và bảo hộ của Sư phụ. Suy ngẫm lại, vì nhân tâm còn quá nhiều, cái tình còn quá nặng nên bao nhiêu năm nay việc khó nhất đối với tôi chính là việc giảng chân tướng cho người nhà và những người thân bên cạnh tôi. Tôi muốn chia sẻ với mọi người về sự đề cao từng chút một trong tu luyện của tôi, từng chút tu bỏ nhân tâm và tống khứ cái tình của bản thân, dùng trí huệ mà Đại Pháp ban, dùng ý chí kiên trì bền bỉ như nước chảy đá mòn để chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp cho người thân trong gia đình, cuối cùng đã cải biến được nhận thức của họ đối với Đại Pháp. Những gì tôi còn thiếu sót, mong các đồng tu chỉ giáo.

Chồng tôi cải biến từng chút một

Tôi luôn ngưỡng mộ những đồng tu có người nhà cùng tu luyện, họ thật hạnh phúc biết bao. Trong gia đình tôi, ngoài con trai tôi ra thì cả nhà nội lẫn nhà ngoại đều không có người tu luyện. Trước khi Đại Pháp bị bức hại, người nhà tôi đều ủng hộ tôi tu luyện. Năm 2001, khi tôi để lại đứa con trai còn đang bú mẹ để đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp, họ đã vô cùng sợ hãi, lo lắng và thay đổi thái độ đối với tôi, họ nói: “Trứng không chọi được với đá, bản thân mình biết Đại Pháp tốt là được rồi, cứ ở nhà âm thầm luyện, cớ sao phải đối chọi với chính quyền làm gì, làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy là gây tội đó.”

Tôi giải thích với họ rằng bản thân tôi đã được hưởng lợi ích nhờ Đại Pháp, Đại Pháp tốt hay không tốt bản thân tôi biết rõ nhất. Nếu không gặp được Đại Pháp, nếu không tu luyện thì có thể tôi đã sớm bị điên rồi, hoặc đã chết rồi, bệnh tình của tôi thống khổ thế nào ai biết được? Ai có thể gánh chịu cho tôi? Thân thể tôi trước đây nhiều bệnh tật như vậy, nhờ tu luyện Đại Pháp mà chỉ sau vài tuần tôi đã khỏi bệnh, lại không tốn một đồng nào, Sư phụ cũng không đòi hỏi tôi một đồng nào. Hôm nay Sư phụ của tôi bị kẻ xấu phỉ báng, nếu tôi trốn ở nhà không dám nói lời công chính cho Đại Pháp thì tôi có còn là con người không? Tôi có khác nào cái xác không hồn? Người ta nói “Uống nước nhớ nguồn”, tôi đã được nhận hồng ân của Sư phụ, tôi không có gì để báo đáp Sư phụ, lẽ nào tôi không nên nói một lời công chính sao?

Mặc dù hiểu đạo lý này, nhưng khi đối diện với áp lực của cuộc đàn áp, người nhà tôi vẫn vô cùng lo lắng, họ đều nói tôi ngốc nghếch. Chồng tôi cũng không ủng hộ tôi, anh ấy cũng không muốn nghe tôi giảng chân tướng. Cứ nhắc đến Pháp Luân Công là anh ấy chuyển chủ đề khác. Sau nhiều lần như vậy, tôi có chút nản chí, trong tâm tôi nghĩ, dù sao thì mình đã cố gắng hết sức rồi, anh ấy không nghe thì tôi cũng không còn cách nào, anh ấy không hối hận là được rồi.

Đối với người thường ở bên ngoài thì tôi không mang nhiều nhân tâm và cái tình như vậy, nên khi tôi giảng chân tướng cho họ, họ dễ dàng tiếp nhận hơn. Nhưng tôi cảm thấy rất khó khi giảng chân tướng cho người nhà, tôi rất nhanh chóng bỏ cuộc vì họ chỉ nói mà không chịu lắng nghe. Lúc ở nhà, đôi khi tôi biểu hiện rất tùy tiện, không dùng Đại Pháp để nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Thỉnh thoảng nhân tâm nổi lên, tôi còn tranh cãi với chồng, anh ấy không nói lại được với tôi, cuối cùng nói một câu: “Em như vậy mà còn tu luyện Pháp Luân Công sao?” Vậy mà tôi không chịu tỉnh ngộ, lại còn hùng hổ hăm dọa: “Em học Pháp Luân Công nên mới trở lên tốt như vậy. Nếu em không tu luyện thì không được như thế này đâu. Khi đó ai dám ức hiếp em?”

Nói xong tôi thấy chột dạ, tôi nhớ ra mình là một lạp tử trong Pháp, biểu hiện bình thường của chúng ta chính là hình ảnh của Đại Pháp tại thế gian. Người thường không tu luyện, họ không xem sách học Pháp, họ chỉ nhìn vào biểu hiện thường ngày của chúng ta. Biểu hiện của chúng ta tốt thì họ sẽ thừa nhận Đại Pháp là tốt; nếu biểu hiện của chúng ta không tốt, nhân tâm sẽ cản trở người nhà nhận thức đúng đắn về Đại Pháp. Biểu hiện của chúng ta tốt hay không tốt sẽ quyết định việc họ có thể được cứu hay không. Bình tâm suy ngẫm lại, tôi nhận thấy bản thân mình còn mang văn hóa đảng rất mạnh, khi học Pháp thì biểu hiện rất tốt, hễ ra ngoài xã hội và trong cuộc sống gia đình thì lại rất dễ động tâm, không thể dùng Pháp ước thúc mọi ngôn hành của bản thân. Tôi không muốn tạo vết nhơ cho Đại Pháp, tôi nghĩ tôi cần làm tốt hơn.

Nhận ra thiếu sót của mình, tôi nhắc nhở bản thân phải luôn bình tĩnh. Nếu có việc gì xảy ra trong khi nói chuyện với chồng, tôi sẽ dùng bút viết xuống các phương án xử lý, hoặc gửi tin nhắn cho anh ấy vào lúc tôi đã hết nóng nảy. Tôi thấy rằng mình có thể lý trí và trí huệ hơn khi đối diện với sự việc, chồng tôi cũng dễ dàng tiếp nhận hơn, và tôi cũng trở nên dịu dàng hơn một chút giống như một người phụ nữ truyền thống.

Người thân xung quanh cũng là chúng sinh có duyên với chúng ta, họ đã đời đời kiếp kiếp kết duyên với chúng ta, cuối cùng mới thành người một nhà. Nếu chúng ta làm không tốt khiến họ không nhận thức đúng đắn về Đại Pháp, lỡ mất cơ duyên được đắc cứu thiên cổ khó gặp, vậy thì tội nghiệp của chúng ta lớn nhường nào.

Tôi và con trai quyết định khắc phục muôn vàn khó khăn, nghĩ đủ mọi cách giúp họ hiểu chân tướng. Trước đây, chồng tôi đi làm lúc 7:30 sáng, buổi tối thường đi tiếp khách, chỉ có thời gian ăn sáng ở nhà là cố định. Tôi liền lên mạng tải về một số chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân và cắm lên tivi xem. Hôm đầu tiên, tôi chiếu cuộc diễu hành của học viên Pháp Luân Công tại Hồng Kông vào ngày 1 tháng 7. Chồng tôi vừa xem đã như bị điện giật, lập tức bỏ bát cơm xuống, anh ấy vội vàng khoác áo khoác vào và chạy ra ngoài mà không nói lời nào. Tôi và con trai nhìn nhau, cảm giác anh ấy đang sợ hãi, tựa như rời đi muộn hơn một chút thôi là vật chất tà ác sẽ bị tiêu hủy. Tôi bàn với con trai, lần sau phải căn cứ vào khả năng tiếp nhận của anh ấy để lựa chọn các tin tức thời sự trong mục tin cấm Trung Quốc, trong đó thường lồng thêm những nội dung về chân tướng Đại Pháp, như vậy anh ấy sẽ dễ tiếp nhận hơn.

Khi hiểu được thái độ của người nhà, chúng ta cần phải dụng tâm làm cho tốt, từng chút một giống như nước chảy đá mòn, kiên trì nhẫn nại không ngừng, chắc chắn sẽ giúp họ thay đổi được những nhận thức sai lầm về Đại Pháp. Khi tôi còn chưa biết nó có hiệu quả không thì con trai đến động viên tôi: “Mẹ chớ xem bố ngoài miệng không nói gì, bố rất cứng đầu, bố không muốn nói trước mặt mẹ. Mẹ biết không, lần trước về quê ăn cơm, trong bữa cơm bố toàn bàn luận về những tin tức trong chương trình Tân Đường Nhân.“

Sau đó, tôi đã lắp đặt truyền hình Tân Đường Nhân tại nhà để chồng tôi có cơ hội xem được nhiều nội dung hơn, và nhìn thấy những hình ảnh Đại Pháp được hồng truyền trên khắp thế giới. Trước đây anh ấy phản đối, thì nay đã tiếp nhận, thậm chí còn giới thiệu cho người khác một cách tự hào: “Nhà tôi lắp truyền hình Tân Đường Nhân nên có thể xem được những thông tin mà trong nước không thể xem được. Xem chương trình này sẽ giúp mọi người mở rộng tầm mắt.”

Khi chúng ta biểu hiện tốt hơn, người thân xung quanh nhất định sẽ thay đổi, đây là uy lực của Đại Pháp.

Sự thay đổi của bố mẹ chồng tôi

Trước khi tu luyện, quan hệ của tôi với bố mẹ chồng rất không tốt, trong tâm tôi rất oán hận họ, thường cảm thấy họ quá xấu. Nếu không biết đến Đại Pháp, không được Đại Pháp ước thúc, không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, thì mối ác duyên của tôi với nhà chồng chắc chắn sẽ còn tiếp tục.

Mẹ tôi qua đời từ trước khi tôi kết hôn. Tôi và chồng vừa mới tốt nghiệp ra trường đi làm, cuộc sống rất khó khăn. Gia đình anh ấy cũng khá khó khăn, tôi không đòi hỏi nhà anh ấy một đồng tiền cưới nào. Mẹ tôi trước khi mất đã để lại cho tôi một căn nhà, do đó vợ chồng tôi kết hôn xong không phải đi thuê nhà. Bố mẹ chồng tôi nói rằng, đợi sau này có tiền nhất định sẽ bù đắp cho chúng tôi.

Nhưng khi em chồng tôi kết hôn, họ đã mua nhà, mua xe cho cậu ấy. Lúc đó tôi đã đắc Pháp, nhưng trong tâm vẫn rất bất bình, tôi chỉ cố gắng nhẫn trong tâm. Bố mẹ chồng hy vọng em chồng tôi sẽ nuôi dưỡng họ khi về già. Tuy nhiên, sau một thời gian sống cùng nhau, em chồng và vợ cậu ấy không hài lòng với bố mẹ, họ thường xuyên cãi nhau, cuối cùng họ gọi điện cho tôi bảo tôi đón bố mẹ về nhà chăm sóc. Họ không tiện nói với chồng tôi, còn lấy lý do là để bố mẹ chồng tôi chăm sóc cháu. Trong tâm tôi thực sự đau khổ và oán hận thấu xương. Lúc con tôi còn nhỏ, họ đã không giúp tôi chăm sóc; giờ con tôi lớn rồi, họ không có chỗ nào ở nên mới nghĩ đến chúng tôi, tôi phải làm sao đây?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu không tu luyện Đại Pháp thì tôi nhất định sẽ không quan tâm đến họ, nhất định sẽ không cho họ đến ở nhà tôi. Đại Pháp đã cải biến tâm của tôi, giúp tôi không do dự tiếp nhận họ. Mặc dù trên bề mặt tôi đã làm được rất tốt, nhưng trong tâm tôi vẫn còn oán hận họ. Tôi cũng biết rằng nếu họ không đến ở với tôi thì họ sẽ rất khó có cơ hội được tiếp xúc với Đại Pháp, sẽ không có cơ hội được cứu. Nếu không có cuộc bức hại này thì họ sẽ vẫn ủng hộ tôi tu luyện như trước đây, Sư phụ từ bi đã để họ đến bên cạnh tôi, cho họ cơ hội được cứu.

Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng tư tâm, uy lực của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ đã dần dần giúp tôi trừ bỏ tận gốc tâm oán hận. Thấy họ dần dần già đi, thấy họ bệnh tật đầy mình, tôi cảm thấy buồn cho họ, tôi không cần bất cứ sự đầy đủ và mong muốn vật chất nào, bởi vì tôi là sinh mệnh hạnh phúc nhất, may mắn nhất trên thế giới.

Tôi dùng tiêu chuẩn của Đại Pháp để yêu cầu bản thân, đối đãi với họ tốt hơn. Họ cũng cảm nhận được tấm lòng chân thành của tôi, và nhiều lần nói với người khác rằng tôi là một người con dâu quá tốt, không tranh giành, tâm lương thiện, mang tấm lòng của Bồ Tát vậy.

Thông qua hành động và lời nói của tôi, họ biết rằng Đại Pháp là tốt, hiện giờ họ cũng ủng hộ tôi học Đại Pháp. Gia đình tôi giờ đây hòa thuận, Đại Pháp đã hóa giải mối ác duyên giữa tôi và nhà chồng.

Sự thay đổi của anh trai và chị dâu

Trước đây, anh trai và chị dâu tôi nghe lời tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông nên đã hiểu nhầm Đại Pháp. Mỗi lần gặp họ, tôi đều giảng chân tướng cho họ, nhưng họ rất khó thay đổi nhận thức, tôi cũng không hiểu vì sao.

Một lần nọ, anh trai tôi tức giận nói với tôi: “Lần nào đến nhà anh chơi em cũng nói về Pháp Luân Công, bình thường thì chẳng thấy mặt em đâu, cũng không quan tâm đến vợ chồng anh, cũng không gọi điện thoại hỏi thăm.” Nghe anh nói vậy tôi mới biết mình còn chỗ thiếu sót, bình thường tôi rất ít khi quan tâm đến họ. Tôi hiểu rằng đối đãi với người nhà càng cần phải nhẫn nại và có phương pháp thích hợp. Từ đó, tôi đã chú ý thay đổi, tôi mang quà đến tặng họ vào các dịp lễ tết, khi họ có việc thì tôi gọi điện thoại hỏi thăm họ, khiến họ cảm nhận được sự quan tâm của tôi và rất vui mừng. Khi tôi đến chơi nhà họ, họ còn chủ động nhắc đến Pháp Luân Công, nói rằng người học Đại Pháp không phải người xấu, sau này khi Pháp Luân Công được minh oan thì họ cũng sẽ học.

Tôi đã gửi phần mềm vượt tường lửa cho anh trai. Nhờ phần mềm này, anh ấy đã lên mạng xem được các tin tức bị phong tỏa, thấy được bộ mặt thật của Đảng Cộng sản, đồng thời thấy được sự phổ truyền của Pháp Luân Công trên thế giới. Anh ấy còn gửi tin cho bạn bè trên mạng để họ biết được chân tướng, vậy là anh ấy đã tạo cho mình một tương lai tốt đẹp.

Chúng sinh trong thiên hạ đều không giống nhau, những người thân bên cạnh chúng ta có duyên phận rất lớn với chúng ta. Chúng ta phải nghĩ mọi cách giúp họ hiểu được chân tướng. Khi chúng ta thay đổi thì họ nhất định sẽ thay đổi, chỉ cần kiên trì không ngừng nghỉ, đối đãi với họ thực tâm và thành ý thì sẽ làm được tốt.

Sư phụ giảng:

“Chư vị là hy vọng của nhân loại. Chư vị ắt phải làm thật tốt. Chư vị ắt phải gánh trách nhiệm của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Chúng ta hãy cùng cố gắng, cùng làm tốt ba việc mà chúng ta nên làm, để không cô phụ công ơn của Sư phụ, không cô phụ sự trông đợi của chúng sinh với chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/30/348857.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/2/164879.html

Đăng ngày 25-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share