Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-8-2017] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Bất cứ khi nào tôi thấy mình lạc lối, Sư phụ Lý, nhà sáng lập Đại Pháp, đều cho tôi những điểm hóa, giúp tôi đi trên con đường tu luyện của mình.

Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi có sức khỏe kém. Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, bà trở nên khỏe mạnh, vui vẻ và trở thành một người khác. Ở độ tuổi lên bảy, tôi hiểu rằng khi nào tôi cảm thấy “có bệnh”, thân thể tôi đang được tịnh hóa. Cho đến thời điểm này tôi chưa dùng bất kể loại thuốc nào.

Do mẹ không có việc làm ổn định nên chúng tôi từng sống trong cảnh nghèo khó, thi thoảng chúng tôi không có tiền để mua rau hay mua thịt. Tuy nhiên tôi phát triển chiều cao hơn hầu hết các bạn gái cùng lứa tuổi.

Thoát hiểm

Vào đêm giao thừa hàng năm, tôi cùng mẹ treo những biểu ngữ và áp phích giảng chân tướng tự dính của Đại Pháp. Chúng tôi dán chúng ở những nơi dễ nhìn thấy nhất trong khi phát chính niệm.

Một ngày nọ, chúng tôi đạp xe ra ngoài để treo biểu ngữ, ngay khi chúng tôi vừa treo xong một tấm biểu ngữ, một chiếc xe tải tiến về phía chúng tôi và đuổi theo mẹ tôi. Tôi thấy lo lắng và vòng xe lại để đuổi theo chiếc xe tải, nhưng chiếc xe tải đó lại chuyển sang đuổi theo tôi. Tôi cố đạp nhanh nhất có thể, và sau khi xuống dốc quặt vào một lối rẽ, tôi dừng lại gần một ngôi nhà và nấp ở đó. Người lái xe tải không thể tìm thấy tôi và cuối cùng đành bỏ cuộc. Tôi đã trở về nhà một cách an toàn.

Trước đó mẹ tôi đã ở trong một ngõ cụt, và ánh đèn pha của chiếc xe tải gần như chiếu vào mẹ tôi trước khi nó quay đầu đuổi theo tôi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã muốn tôi giúp mẹ mình.

Tôi có rất nhiều trải nghiệm như thế, và lần nào tôi cũng về nhà an toàn. Cuộc sống thật khó khăn, nhưng tôi được trải nghiệm niềm vui khi trở thành một học viên Đại Pháp.

Đại Pháp ban cho tôi trí huệ

Tôi phải tham dự một kỳ thi mà tôi không có thời gian chuẩn bị. Mẹ tôi nói rằng: “Mọi việc sẽ tốt đẹp nếu con học Pháp tốt”. Do vậy tôi đã học Pháp với sự tập trung cao độ nhất.

Trong kỳ thi, tôi nhận ra bài thi bao gồm một phần sách giáo khoa mà tôi đã xem, và bài luận là một trong những bài tôi đã làm trước đó.

Kỳ thi cấp chứng chỉ trình độ chuyên môn diễn ra sau đó thậm chí còn khó hơn và thông thường phải mất vài tháng để chuẩn bị cho kỳ thi này. Nhưng tôi chỉ chuẩn bị trong một tuần và đã đỗ.

Trong công việc, đã vài lần tôi được nhận Giải thưởng Nhân viên Xuất sắc. Ban lãnh đạo có lần đã quyết định trao thưởng nhằm khích lệ nhân viên làm việc chăm chỉ hơn bằng cách trao thêm cho nhân viên được xếp hạng đầu tiền thưởng vốn dành cho nhân viên xếp hạng cuối ngoài phần tiền thưởng dành cho chính bản thân họ và tôi được xếp hạng nhất.

Tôi cảm thấy chính sách mới này đã gây tổn thương cho những nhân viên xếp hạng cuối. Do vậy tôi nói với ban lãnh đạo rằng tôi thực hiện công việc được tốt là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và từ chối nhận tiền thưởng.

Bé sơ sinh là một học viên Đại Pháp

Kể từ khi mang thai, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ và nhạc Đại Pháp do học viên sáng tác suốt ngày. Con tôi cũng thích nghe các bài giảng và âm nhạc đó. Tôi đọc các bài thơ trong Hồng Ngâm mỗi tối cho cháu nghe, và cháu luôn im lặng với đôi mắt mở to lắng nghe.

Cháu hiếm khi khóc và cười rất nhiều. Cháu đặc biệt thích ảnh của các em bé cát tường trên lịch Minh Huệ và mỉm cười mỗi khi chạm vào chúng. Cháu cũng mỉm cười ngay khi nhìn thấy các chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trên vỏ đĩa. Ngày nào cháu cũng nhìn vài lần vào tất cả những hình ảnh này.

Một ngày tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ thấy một nhóm các diễn viên cùng nhau trong một vở kịch tại một cung điện và vở kịch nói về nốt phát ban trên mặt họ. Khi vở kịch kết thúc, vị tăng nhân đứng đầu đi qua tôi và nói ông có một gói đồ cho con tôi.

Ôm con mình, tôi bảo mẹ ruột của mình mở gói đồ và bên trong là quần áo của một bé gái có thêu chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” phía sau lưng. Ngoài ra còn thêu hình các đám mây và kiến trúc thần truyền cùng với ba chữ tiếng Trung “đại, trung, tiểu” bên cạnh bức tranh. Khi tôi tự hỏi liệu bộ quần áo có quá to không thì một suy nghĩ đã in sâu vào tâm trí tôi : “Bộ quần áo đó sẽ rộng ra khi đứa trẻ lớn lên.”

Trong gói đồ đó còn có một cái khóa mà hẳn là cần phải có ba cái chìa để mở nó. Một chìa được tra vào ổ khóa, một chìa khác mẹ tôi cầm trong tay, và chìa cuối thuộc về người đã chuẩn bị món quà này. Vật cuối cùng trong gói quà là một bức thư dành cho đứa trẻ. Khi tôi chuẩn bị đọc bức thư thì tôi tỉnh dậy.

Tôi kể với mọi người trong gia đình về giấc mơ đó, và chúng tôi đều nghĩ rằng Sư phụ đã trông chừng đứa trẻ, do vậy chúng tôi không nên đối đãi với cháu như một đứa bé thông thường, chúng tôi phải học Pháp với cháu và cùng nhau tinh tấn đề cao.

Giữ tâm bất động

Con gái tôi trở nên kiệt sức vì bị trận sốt đầu tiên trong đời. Một số người cho rằng cháu sắp bị chứng phát ban. Biết rằng cháu là một tiểu đệ tử Đại Pháp, gia đình tôi liên tục phát chính niệm cho cháu và tắm cho cháu bằng nước ấm.

Một ngày đêm trôi qua, và cơn sốt vẫn chưa dứt. Mặc dù con tôi không khóc hay quấy nhưng trái tim tôi bắt đầu đau nhói. Tôi chợt nhớ đến giấc mơ của mình và nhận ra rằng Sư phụ đã điểm hóa rằng điều này sẽ xảy ra. Cho dù là sốt hay phát ban, tôi nhận thấy đó là khảo nghiệm xem tâm tôi có động hay không.

Do vậy tôi nói với cháu: “Con là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Các triệu chứng của con có thể là do Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể con hoặc là do can nhiễu của tà ác. Mẹ mong là con có thể vượt qua. Nếu con quyết không dùng thuốc, liệu con có ngừng sốt khi cha con về nhà không?” Tôi tin là cháu hiểu những gì tôi nói.

Một giờ sau khi chồng tôi về đến nhà, con gái tôi đã không còn sốt nữa!. Cháu về lại trạng thái bình thường. Tôi biết rằng con tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Đó cũng là khảo nghiệm cho những người lớn để xem họ có thể giữ tâm bất động và tín Sư tín Pháp hay không.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/5/352085.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/15/165419.html

Đăng ngày: 2-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share