Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc
[MINH HUỆ 16-06-2017] Tôi nhận thấy một sự tiến bộ rất lớn về mặt tâm tính ở bản thân khi tôi trở về từ Pháp hội New York năm 2017.
Tôi đã từng oán hận đối với các học viên mà tôi nghĩ rằng họ đã đối xử với tôi một cách bất công và tôi sẽ phàn nàn với các học viên khác về họ. Tuy nhiên, giờ đây tôi đã có thái độ rất tích cực khi giải quyết mâu thuẫn và chân thành hướng nội để giải quyết những vấn đề của bản thân mình.
Những giáo lý của Sư phụ đã thay đổi thế giới quan của tôi và tôi phát hiện ra rằng việc tu luyện không còn khó nữa.
Tâm tôi trở nên thanh tịnh hơn
Trước khi tham gia Pháp hội, tôi từng thích xem các chương trình trên Đài truyền hình Tân Đường Nhân và đọc các tin tức trên trang Đại Kỷ Nguyên. Tôi cũng chơi các trò chơi máy tính trên iPad của mình.
Sư phụ giảng:
“Phải rồi, hiện nay trò chơi điện tử đều là người ngoài hành tinh khống chế con người làm ra. Con người cảm thấy tự mình làm ra, tôi vừa giảng rồi, tư tưởng con người, chư vị muốn tạo ra thứ đó thì nguồn nguyên lai của tư tưởng [kia] là ở đâu, chư vị không biết; chư vị tầng tầng tư tưởng đang suy nghĩ thế nào, tư tưởng ngoại lai đưa vào ra sao, quá trình đó chư vị hoàn toàn không biết; chư vị chỉ biết những gì phản ánh ra tại bề mặt. Cho nên đối với nhân loại, những thứ đó đều là độc hại, là đem người ta dẫn tới trạng thái không phải người.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017”])
Sau Pháp hội, tôi quyết định ngừng tất cả những việc này. Sau đó tôi phát hiện ra rằng mình có nhiều thời gian để học Pháp và tu luyện hơn.
Tôi cũng phát hiện ra rằng mình không còn phóng túng bản thân hay hành động một cách bốc đồng nữa. Giờ đây tôi đã có thể bảo trì được sự tĩnh tại và tôi cảm thấy tâm trí mình trở nên thanh tịnh hơn. Tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp với các học viên khác thay vì kêu rằng tôi rất bận.
Sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc, dưới hệ thống giáo dục của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi nhận ra rằng tư tưởng và hành vi của mình vẫn bị ảnh hưởng bởi Đảng ngay cả khi giờ đây tôi đang sống tại Mỹ.
Điều này chính là một rào cản trong tu luyện của tôi và là nguyên do khiến tôi oán hận những người khác.
Bảo trì sự tĩnh tại và coi nhẹ mọi chuyện
Sư phụ giảng:
“Tôi thường nói, tâm của người thường không đả động được tôi, ai nói lời tốt về tôi, tôi sẽ không vì thế mà cao hứng; ai mạ [lỵ] tôi không tốt, tôi cũng sẽ không vì thế mà tức giận, can nhiễu tâm tính giữa người với nhau hoặc giữa những người thường thì dù nghiêm trọng đến đâu cũng không khởi tác dụng đối với tôi.” (Pháp Luân Công)
Nhờ có những lời giảng của Sư phụ trong tâm, tôi đã bảo trì được tâm thái điềm tĩnh nếu tôi bị chỉ trích và không để bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của người khác. Đồng thời, tôi cũng hướng nội để xem mình cần đề cao ở đâu.
Tôi nhận ra rằng mình không nên phản ứng lại đối với bất kể điều gì mà mình gặp phải mà thay vào đó nên coi nhẹ mọi chuyện vì thế không có điều gì có thể động đến tâm tôi. Tôi cũng không vội vàng đưa ra kết luận trong các cuộc tranh luận nữa, đặc biệt là trong khi làm các hạng mục Đại Pháp.
Cựu thế lực sẽ cố gắng để can nhiễu và tạo ra gián cách giữa các học viên. Khi tâm tôi không động, cựu thế lực sẽ không thể can nhiễu. Khi vấn đề nảy sinh, chắc hẳn còn chấp trước nào đó mà tôi cần phải buông bỏ.
Khi tôi đối diện với một vấn đề, tôi tự hỏi tại sao mình lại không làm tốt và mình đã làm sai ở đâu mà khiến những người khác đối xử với mình như vậy. Tôi hướng nội để tìm ra những thiếu sót của mình.
Bao dung và thấu hiểu
Các học viên cần phải bao dung và không tập trung vào thiếu sót của những người khác bởi vì nó không phản ánh chân ngã của một người. Khi chúng ta có thể làm như vậy, chúng ta sẽ thấu hiểu hơn về những khó khăn mà mọi người đã trải qua và những chấp trước mà họ biểu lộ ra.
Sư phụ giảng:
“Thần xét vấn đề thì họ nhìn một cách chỉnh thể, nhìn một cách lập thể; con người chỉ là nhìn ở bề mặt. Có những lúc đệ tử Đại Pháp bên cạnh tôi, từng ý từng niệm của chư vị, biểu hiện của chư vị, tôi hoàn toàn không nhìn bề mặt chư vị và hành vi của chư vị, [mà] tôi nhìn động cơ thật sự kia của chư vị, tôi nhìn xem tư tưởng thật sự của chư vị căn bản đang nghĩ gì, đang làm gì. Trong quá trình này, nơi bề mặt đã biểu hiện ra những gì, tuy chúng là hành vi của chư vị, chư vị phải chịu trách nhiệm [về chúng], nhưng mà, tôi vẫn là nhìn căn bản của chư vị.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017]”)
Tôi chưa bao giờ thích đi tàu điện ngầm hoặc sử dụng xe buýt, và không thoải mái khi ở bên những người có hình xăm hoặc vô gia cư. Bây giờ, tôi không còn những quan niệm này nữa.
Sau khi tôi đưa cho một người vô gia cư một tờ rơi về Đại Pháp, anh ta đã cho tôi một bông hoa màu xanh lá cây mà anh ta vừa mới làm xong. Tôi đã tặng bông hoa này cho một du khách Trung Quốc sau khi tôi nói chuyện với cô ấy và cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/16/349714.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/19/165081.html
Đăng ngày 11-9-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản