Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-6-2017] Tháng 8 năm 2016, tôi cùng chồng mình đi thu hoạch tằm ở ngọn đồi gần đó. Trên đường lên đồi, tôi bị một con rắn độc cắn. Chồng tôi, không phải là học viên, lúc đó đã cho rằng chúng tôi cần đến bệnh viện. Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó và nói rằng tôi sẽ ổn thôi vì tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi thu hoạch xong, chúng tôi trở về nhà để dùng bữa trưa. Khi đó cánh tay tôi đã sưng to lên và chồng tôi nói: “Giờ chúng ta phải đi gặp bác sĩ ngay. Anh biết em sẽ không mắc bệnh vì em tu luyện Pháp Luân Công. Nhưng đây là nọc rắn độc.” Không nói thêm lời nào nữa, chồng tôi đưa tôi đến một phòng khám.

Bác sĩ nói rằng vết cắn đó có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu không được điều trị và vì nó đã xảy ra cách đây vài giờ nên tôi phải lên bệnh viện thành phố ngay. Phòng khám không có đủ chuyên môn để điều trị vết cắn của rắn độc.

Không chần chừ, chồng tôi vội đưa tôi đến phòng cấp cứu ở bệnh viện thành phố. Bác sĩ ở đó lại nói rằng vết cắn nằm ngoài năng lực chuyên môn của ông ấy và tôi cần được chuyển đến Bệnh viện An Sơn vì các bác sĩ có chuyên môn điều trị rắn độc cắn.

Khi chúng tôi đến được Bệnh viện An Sơn, tôi không thể co tay lại được nữa vì vết thương đã sưng tấy. Bác sĩ ở đó nói rằng vết cắn đã qua thời gian quá lâu và bà không thể làm gì được. Bà đề nghị chuyển tôi đến Bệnh viện Tô Tử Câu.

Khi chúng tôi đến Tô Tử Câu, đã qua 15 giờ đồng hồ tính từ lúc tôi bị rắn cắn. Bác sĩ muốn thực hiện phẫu thuật cho tôi, nhưng y tá không thể tiêm thuốc tê vì cánh tay sưng tấy quá lớn. Giám đốc bệnh viện là người chủ trì cuộc phẫu thuật. Ông nói với tôi rằng sẽ rất đau khi chất gây tê hết tác dụng. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng giữ vững một niệm rằng mình là học viên Pháp Luân Công. Rồi họ rạch cho tôi một vết mổ dài khoảng hơn 15cm.

6da71ef780683773fc3a5d7d3857768a.jpg

Vết rạch dài hơn 15cm vẫn còn lại trên thân thể người viết sau vụ việc bị rắn độc cắn

Thấy vết thương rất dài, nhiều bệnh nhân và người đến thăm đều hỏi tôi có cảm thấy đau chút nào không. Và họ đều rất ngạc nhiên khi nghe tôi trả lời không. Tôi giải thích với họ Pháp Luân Công có thể giúp mọi người cải thiện sức khoẻ và thay đổi cuộc sống như thế nào.

Tôi giải thích thêm: “Vài năm trước, từng xảy ra một trận mưa bão và lụt lội rất lớn ở khu vực của tôi. Tất cả các ngôi nhà trong làng đều bị tàn phá ngoại trừ nhà của tôi.” Một trong số những người ở đó đã từng nghe qua câu chuyện này và cho rằng chuyện xảy ra thật thần kỳ.

Vì tôi bị rắn độc cắn, nên vết thương sẽ không thể khép miệng lại cho tới khi toàn bộ nọc độc được bài tiết ra ngoài hết. Khi đi vào nhà tắm, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi tự nhắc nhở mình phải luôn giữ vững chính niệm và sau đó tôi không còn cảm thấy chóng mặt nữa.

Tám ngày sau, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Khi bác sĩ đến kiểm tra cánh tay của tôi, ông rất ngạc nhiên vì vết thương đã khép miệng. “Sao lại thế được nhỉ?” Ông hỏi với vẻ dường như không thể tin được.

828ea516fc96607025d6b9504d2817ed.jpg

Không một mũi khâu, vết thương tự lành sau 8 ngày

Tôi giải thích với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói: “Nếu các vị đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Công, các vị sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

Rất nhiều người, bao gồm cả các bác sĩ và y tá, đều đã chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Công qua sự việc này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/30/350388.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/7/164943.html

Đăng ngày 6-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share