Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-4-2017] Tôi đã có trải nghiệm đáng kinh ngạc về việc hồi phục sau một tai nạn xe hơi nghiêm trọng trong vòng chín ngày.

Tối ngày 11 tháng 5 năm 2016, tôi đi ra ngoài trên chiếc xe đạp điện để treo áp phích giảng chân tướng. Tôi dự kiến sẽ đến bốn ngôi làng, cách nhà tôi khoảng 10 dặm.

Tôi treo áp phích xong cho ba ngôi làng, tới ngôi làng thứ tư là 12 giờ đêm, liền ngồi ở cổng làng phát chính niệm. Tôi hoàn thành công việc tại ngôi làng thứ tư vào khoảng 1 giờ 30 phút sáng. Tôi dự định sẽ về đến nhà lúc 2 giờ sáng. Vừa đi tôi vừa nghĩ, lần sau mình lại sử dụng xe đạp điện, đi nhanh và không bị mệt, lại có thể chiếu sáng.

Tôi đến đại lộ, mặc dù lúc đó đã muộn rồi nhưng đường rất đông, nên tôi đi khá cẩn thận. Tôi đi được một lúc thì gặp tai nạn, bất tỉnh không biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên đường. Tôi cố ngồi dậy nhưng không thể cử động. Mọi bộ phận trên thân thể tôi đều đau đớn. Đầu tôi như vừa bị đánh một gậy.

Tôi không thể nhớ được điều gì đã xảy ra. Cuối cùng tôi ngồi dậy được và thấy mình đang ở bên lề đường, xe đạp điện nằm bên cạnh. Đường vẫn còn rất đông.

Tôi thấy một dòng nước ấm chảy qua tai và cứ nghĩ trời đang mưa. Khi tôi lấy tay lau, thì mới phát hiện ra là máu chảy. Tôi kiểm tra xe đạp và thấy ghế sau đã bị vỡ. Tôi nhận ra mình vừa bị ô tô đâm.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là phát chính niệm. Tôi không nghĩ đây là vấn đề gì lớn. Tôi tin rằng mình sẽ hồi phục nhanh chóng sau khi luyện các bài công pháp Pháp Luân Công.

Tôi cố đứng dậy, nhưng không thể. Tôi nghĩ mình nên gọi điện cho chồng, nhưng chợt nghĩ ra anh ấy không có xe ô tô để đón tôi. Nên tôi quyết định tự đi về nhà.

Tôi bắt đầu cầu xin Sư phụ và nhẩm lại Pháp:

“Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau khi nhẩm Pháp vài lần, tôi cảm thấy đỡ hơn và thấy mình có thể đứng dậy được. Tôi kiểm tra lại xe đạp. Tay lái hơi cong một chút nhưng tôi đã sửa nó thẳng lại. Tôi không cảm nhận được phương hướng nữa, nên đành dựa vào xe đạp và bắt đầu đi bộ dọc theo con đường.

Đến giờ tôi mới nhận ra vết thương nặng đến thế nào. Khi lấy tay lái xe đạp, tôi cảm thấy tay bị đau. Lòng bàn tay trái của tôi đang chảy máu, và tôi cảm nhận được nhiều vết thương trên mặt. Tôi cảm nhận có hai vết rách ở sau đầu, nơi máu vẫn đang chảy xuống bên tai. Khuỷutay trái của tôi cũng bị thương. Xương sườn tôi có lẽ đã bị gãy, bởi mọi cử động đều gây đau đớn.

Tôi không ngừng phát chính niệm. Khi tôi gần về đến làng thì gặp con đường đất nhỏ, rất khó đi. Trong tâm tôi thấy lo lắng, toàn thân mất hết ý chí, cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi thật sự muốn dừng lại, nhưng biết rằng mình không thể. Tôi cầu xin Sư phụ giúp cho tôi để tôi có thể về nhà.

Cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Chồng tôi đang chờ, lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Khi nhìn thấy tôi, anh ấy hết sức kinh hãi. “Em bị người ta đánh à? Sao khắp người đầy máu?” Tôi nói rằng mình bị xe đâm. Sau đó tôi nhận ra vết thương đã ngừng chảy máu.

Chồng tôi giúp tôi lau rửa vết thương. Tôi lại cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Anh ấy nói “Chắc là em bị chấn thương sọ não.”

Với sự giúp đỡ của chồng, tôi thay quần áo và tự lau rửa. Cơn chóng mặt buồn nôn đến rồi đi, nhưng tôi đều phủ nhận nó và liên tục phát chính niệm. Khi cảm thấy đỡ hơn, tôi nằm xuống chợp mắt.

Ngày hôm sau, mắt, môi và nửa bên trái khuôn mặt tôi sưng lên rất to. Có một người hàng xóm đến thăm và giục tôi đi bệnh viện. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không sao cả.

“Đầu của tôi chảy máu suốt dọc đường về nhưng máu đã ngừng chảy trước khi tôi về tới nhà. Sư phụ đã cứu tôi.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi không cần phải dùng thuốc gì. Luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công còn tốt hơn trăm lần so với bất kỳ phương pháp chữa trị nào.

Mỗi ngày tôi đều luyện công và học Pháp, nửa bên trái khuôn mặt và mắt trái của tôi nhanh chóng phục hồi phục. Nửa bên phải khuôn mặt và mắt phải của tôi chuyển sang màu đen. Chồng tôi nói đó là do máu tụ trong não tôi. Tôi nói với anh rằng tôi không sao cả. Tôi biết Sư phụ sẽ giúp tôi. Bốn ngày sau, mặt và mắt của tôi đã khỏi.

Đến lúc này, chín ngày trôi qua, tất cả các vết thương đã khỏi. Tôi đã phục hồi hoàn toàn. Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!

Bên cạnh việc luyện công và học Pháp trong suốt chín ngày, tôi cũng hướng nội. Tôi phát hiện ra rằng mình thường xuyên có tâm oán hận các học viên khác trong mọi việc.

Trước vụ tai nạn, các học viên trong vùng của tôi đang bận thu hoạch trái cây ở một khu vườn. Mỗi người chỉ có thể nhận một vài tài liệu giảng chân tướng để dán, do đó tôi phải nhận dán rất nhiều tài liệu. Tôi đã oán trách họ không giúp gì nhiều cho tôi. Sơ hở đó đã tạo cơ hội cho cựu thế lực bức hại tôi.

Tôi không biết dùng từ ngữ nào để thể hiện lòng biết ơn Sư phụ. Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi hồi phục sau tai nạn nghiêm trọng như vậy trong chín ngày. Tôi nhận ra rằng, là một học viên, không cần biết hoàn cảnh khó khăn thế nào, chỉ cần chúng ta kiên định niềm tin vào Đại Pháp và Sư phụ, cuối cùng chúng ta sẽ vượt qua được.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/18/重度撞伤-九天痊愈-345799.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/1/164079.html

Đăng ngày 28-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share