Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-6-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Sau nhiều năm tu luyện, tôi đã nhận ra việc học các bài giảng Pháp quan trọng như thế nào.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rất rõ ràng về điều này:

“Là đệ tử Đại Pháp mà nói, tu luyện của chư vị là ở vị trí số một, vì nếu chư vị tu không tốt, [thì] chư vị không hoàn thành được những việc mà chư vị cần làm; nếu chư vị tu không tốt, thì sức cứu người cũng không lớn được như thế.”

“…vì thế mọi người nhất quyết không được coi thường coi nhẹ. Đặc biệt là trong việc học Pháp, mọi người nhất định phải học một cách hết sức thiết thực.”

“…Nếu học Pháp không tốt, thì rất nhiều việc sẽ làm không được tốt.”

(Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Tôi đã học được một bài học đắt giá liên quan đến việc này, và nhân đây muốn chia sẻ cùng các đồng tu:

Không lâu trước đây, tôi tham gia giúp một đồng tu nộp đơn kiện Giang Trạch Dân ở trên mạng. Lúc tôi đang gửi đơn thì chồng tôi gọi cho tôi và thông báo cơ quan nơi tôi làm việc cần tìm tôi gấp. Tôi thực sự băn khoăn liệu việc này có liên quan đến vụ kiện không. Có rất nhiều học viên ở nơi tôi làm việc bị cấp trên sách nhiễu chỉ bởi họ kiện Giang.

Lúc đó tôi tự nhủ nếu họ hỏi tôi về vụ kiện, thì đó là cơ hội cho tôi giảng chân tướng cho họ. Khi tôi đến, chồng tôi đã ở đó với hai vị giám đốc. Họ hỏi tôi về vụ kiện, và khi tôi bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại, một người trong số họ đã lớn tiếng tranh luận với tôi. Điều này khiến tâm tranh đấu của tôi nổi lên, điều này lại khiến ông ấy tức giận hơn. Chồng tôi rất sợ hãi và cố gắng làm sự tình lắng dịu xuống. Cuối cùng buổi nói chuyện kết thúc và ai cũng giận dữ. Cá nhân tôi thì hối hận vì đã không xử lý tốt. Tôi đã không học Pháp tốt và trở nên vướng mắc trong lúc làm các việc.

Khi chồng tôi về nhà, anh ấy đã nói với tôi về việc họ muốn tôi ký vào cam kết từ bỏ Pháp Luân Công, để họ có thể gửi cho Phòng 610 vào ngày hôm sau. Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi nói với chồng tôi rằng tôi sẽ không ký tên. Bởi họ nói với chồng tôi nếu tôi từ chối ký tên thì họ sẽ cho tôi nghỉ việc. Vì lo sợ và giận dữ, anh ấy đã hét lên với tôi, nói tôi là người ích kỷ và tôi muốn huỷ hoại gia đình mình.

Tôi nói với anh ấy rằng việc kiện Giang là hợp pháp và việc tôi từ chối ký tên cũng là có lợi cho họ, bởi tôi sẽ không giúp họ phạm tội… Nhưng chồng tôi dường như đã mất hết lý trí. Anh ấy bắt đầu ném mọi thứ và đập phá đồ đạc. Lúc đó tôi chỉ yên lặng và giữ bình tĩnh.

Sáng hôm sau, chồng tôi lại gây áp lực với tôi để ký vào biên bản. Tuy nhiên, anh ấy đã bỏ đi trong thất vọng. Khi anh ấy trở về nhà vào buổi tối, anh ấy nói họ không còn muốn tôi ký vào biên bản nữa.

Nhiều ngày sau, viên chức Phòng 610 bắt đầu gọi cho chồng tôi và đe doạ tôi rằng họ sẽ đến gặp tôi sớm. Họ nói tôi phải từ bỏ Pháp Luân Công nếu không tôi sẽ bị bắt và nhà sẽ bị lục soát.

Mỗi khi họ gọi điện, chồng tôi lại cáu gắt với tôi và gây thêm áp lực cho tôi. Bởi tôi chưa học Pháp tốt, nên tôi gần như bị ảnh hưởng bởi những lời đe doạ của họ.

Tôi đã xin Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi. Tôi bắt đầu tận dụng thời gian học Pháp. Tôi quyết định phủ nhận tất cả những gì không phải do Sư phụ an bài. Ngay cả khi tôi có nhiều sơ hở trong tu luyện, tôi sẽ quy chính chúng ở trong Pháp và phủ nhận cuộc bức hại. Sau khi học Pháp và phát chính niệm trong thời gian dài, tôi cảm thấy môi trường của mình đã trở nên thuần tịnh hơn. Tôi quyết định gặp trực tiếp vị giám đốc để nói chuyện với ông ấy một cách chân thành.

Sư phụ giảng:

“tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (Thanh tỉnh,Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi muốn làm mọi việc chiểu theo lời Sư phụ giảng, bất kể thái độ của họ là gì. Bởi đơn giản tôi chỉ muốn ông ấy hiểu về cuộc bức hại, qua đó chọn cho mình một tương lai tốt hơn.

Khi tôi đến nhà vị giám đốc, ông ấy rất ngạc nhiên khi gặp tôi. Tôi đã xin lỗi ông vì đã tranh luận với ông trước đó. Tôi nói với ông tôi đã bị nhiều bệnh thế nào trong quá khứ, đến khi tôi tu luyện Pháp Luân Công và mọi bệnh tật đều biến mất. Không chỉ vậy, tiêu chuẩn đạo đức của tôi cũng đề cao lên theo những pháp lý của Pháp Luân Công. Tôi cũng giải thích việc tôi nộp đơn kiện không phải vì lợi ích cá nhân. Tôi muốn cảnh báo những ai đang mù quáng đi theo Giang hãy dừng phạm tội ác, lựa chọn cho mình một tương lai tốt hơn.

Nhờ Sư phụ gia trì, cũng như tôi đã khởi thiện tâm khi nói chuyện, vị giám đốc yên lặng lắng nghe và thậm chí nhiều lần còn biểu đạt việc ông đã hiểu, qua đó thái độ của ông cũng thay đổi. Sau đó ông ấy cũng cảnh báo chồng tôi rằng viên chức Phòng 610 cấp tỉnh đã lên lịch đến công ty chúng tôi và họ sẽ yêu cầu nói chuyện với tôi.

Ngày hôm sau, họ đã đến công ty chúng tôi, nhưng họ lại không nói chuyện với tôi hay tìm tôi. Đúng như điều Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Cảm tạ Sư phụ! Con nguyện nghe theo lời dạy của Sư phụ, nỗ lực học Pháp tốt và gia trì chính niệm của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/6/349149.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/24/164398.html

Đăng ngày 26-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share