Bài của học viên Pháp Luân Đại Pháp Chân Tích Duyên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2017] Ngày 28 tháng 5 năm 2017, tôi cùng với một học viên khác ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi trở về nhà, tôi phát hiện ra mình đã làm mất tờ danh sách những người đồng ý làm Tam thoái. Tôi cẩn thận tìm lại tất cả các túi. Nhưng vẫn không thấy gì!

Tôi cảm thấy rất khó chịu. Tại sao tôi có thể bất cẩn như vậy chứ? Tờ danh sách đó rất quan trọng: Mọi người tin tưởng chúng tôi và nhờ chúng tôi giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, lựa chọn tương lai tươi sáng và tôi đã đánh mất danh sách tên.

Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ vì vừa mới đọc xong bài kinh văn mới của Sư phụ, trong kinh văn Sư phụ nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề này, việc đó có ảnh hưởng đến sinh tử của vô lượng chúng sinh.

Tôi đến bên hình của Sư phụ và cầu xin: “Sư phụ, con xin lỗi vì đã làm mất danh sách những người thoái ĐCSTQ. Xin Sư phụ hãy giúp con tìm lại. Lần sau, con sẽ chú ý hơn và không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa. Sư phụ, xin Ngài hãy gia trì giúp con thực hiện điều đúng đắn!”

Tôi ngồi xuống và cố gắng nhớ lại những nơi mình đã đi qua, những người mà tôi đã nói chuyện và tên của họ. Tôi nhớ được sáu cái tên, nhưng không nhớ tiếp được nữa. Tôi nghĩ mình nên gọi điện cho người học viên kia, vì cô ấy có thể nhớ được một số tên. Sau đó, tôi đổi ý: Liệu cô ấy có đổ lỗi cho tôi và nói cho người khác những gì tôi đã làm không? Họ sẽ nghĩ gì về tôi?

Tôi chặn những suy nghĩ tiêu cực đang chạy trong đầu não và len lỏi đến các giác quan của mình: “Mình đã làm sai và mình sẽ đối mặt với nó. Mình không nên chấp vào danh. Ngoài ra, việc đó sẽ như một lời nhắc nhở, để những người khác không mắc phải lỗi tương tự.”

Tối hôm đó, tôi đến nhóm học Pháp nhưng không tập trung được. Tâm trí tôi bị xao nhãng vì liên tục suy nghĩ về danh sách bị mất.

Khi chúng tôi vừa học được một nửa, một học viên khác đến và thông báo rằng cô nhặt được một mẩu giấy có danh sách tên trên đó và hỏi xem có ai trong phòng đánh rơi nó không.

Tôi vội giật lấy nó, liếc qua và không thể tin vào mắt mình: Đó chính là tờ danh sách tôi bị mất! Tôi hợp thập bày tỏ lòng thành kính và cảm tạ Sư phụ!

Cô ấy nói với tôi rằng, khi cô nhìn thấy chữ “Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)” ở đầu trang, cô biết người làm mất nó chắc hẳn đang rất lo lắng nên cô phải tìm chủ nhân của tờ danh sách càng sớm càng tốt. Cô nói: “Tôi gặp một học viên khác trên đường đến đây, nhưng tôi đã không đưa cho cô ấy. Tôi đã mang nó thẳng đến đây.”

Tôi nói: “Trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên cả. Sư phụ thấy tôi ân hận và thực sự muốn làm tốt, tâm tính của tôi đã được đề cao. Sư phụ đã để chị nhặt được tờ danh sách và mang đến đây. Đó chính là ‘Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.’” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy như Sư phụ lúc nào cũng thực sự ở ngay cạnh mình, chăm sóc và bảo hộ cho các đệ tử. Sư phụ rất từ bi. Để chúng ta thực hiện sứ mệnh thần thánh của mình, Ngài giúp đỡ, bảo hộ và gia trì cho chúng ta suốt con đường, ban cho chúng ta trí huệ và uy đức. Nhưng người đang thực sự cứu độ chúng sinh là Sư phụ! Sao tôi có thể không nghiêm túc với nhiệm vụ được giao! Sao tôi có thể không đặt tâm vào hành vi của mình được!

Tôi sẽ tu luyện tinh tấn và hoàn thành sứ mệnh của mình để hồi báo ơn cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/4/349126.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/17/164298.html

Đăng ngày 14-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share