Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2017] Tôi sống một mình và đã gần 70 tuổi. Tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà, cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho bản thân và cho những học viên khác trong nhóm học Pháp. Tôi thức dậy luyện công vào lúc 3 giờ 50 mỗi sáng, học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, và sau đó học những bài kinh văn khác. Đôi lúc tôi ra ngoài để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Ngày nào, tôi cũng bận từ sáng đến chiều nhưng tôi luôn vui vẻ và khoẻ mạnh.

Con trai tôi mua một chiếc điện thoại thông minh mới và cho tôi chiếc điện thoại cũ của cháu. Nó là một chiếc điện thoại tốt có nhiều chức năng. Tôi học cách sử dụng WeChat và dùng nó để nói chuyện trực tuyến với các con cháu của mình.

Tôi thậm chí còn tham gia một vài diễn đàn trên WeChat và gửi một số bài viết hay cho người thân của mình. Theo thời gian, tôi càng ngày càng dành nhiều thời gian cho chiếc điện thoại và ít thời gian cho việc giảng chân tướng.

Không lâu sau đó, dạ dày của tôi bắt đầu có vấn đề và tôi bắt đầu bị nôn mửa. Tôi cảm thấy yếu và phải đi nằm một lúc. Tối hôm đó tôi đã ngủ rất nhiều và sáng hôm sau tôi vẫn cảm thấy yếu và không có cảm giác ngon miệng. Tôi dọn dẹp nhà cửa một chút và sau đó đi ra ngoài. Tôi đã mua một bát cháo, nhưng chỉ ăn hết được một nửa. Trên đường về nhà, tôi đã ngất xỉu.

Tôi được người ta đưa đến một bệnh viện nhỏ gần đó. Vì biết con trai sẽ đưa mình đến một bệnh viện lớn hơn, nên tôi đã không nói cho bất kỳ nhân viên nào của bệnh viện cách liên lạc với cháu. Tôi muốn về. Các bác sĩ nói rằng tôi không được khoẻ và muốn tôi ở lại để điều trị.

Tôi thầm nói với Sư phụ trong tâm rằng: “Sư phụ ơi, con là đệ tử Đại Pháp. Con không cần bệnh viện. Con cần về nhà.”

Khi bác sĩ rời phòng, tôi đã ngồi dậy và ra khỏi bệnh viện.

Tôi đi bộ về nhà và lên giường nghỉ. Ngay khi chìm vào giấc ngủ, tôi đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt nói với tôi rằng nó sẽ trùm kín tôi bằng một cái chăn bông. Khi thức dậy tôi đã ngạc nhiên vì thấy mình được đắp chiếc chăn bông của chiếc ghế trường kỷ.

Tôi đã hoàn toàn bình phục. Tôi biết mình phải hướng nội tìm lý do của sự cố này. Tôi nhận ra đó là do mình đã nghiện sử dụng điện thoại.

Tôi đã chia sẻ trải nghiệm với các đồng tu, và học một số bài giảng Pháp gần đây của Sư Phụ. Tôi nhận ra việc một người tu luyện dành quá nhiều thời gian để sử dụng điện thoại sẽ nguy hiểm thế nào.

Đôi lúc, khi nhìn thấy chiếc điện thoại tôi vẫn bị thôi thúc sử dụng nó. Nhưng tôi cảnh giác về việc này và kháng cự lại sự cám dỗ. Tôi đã phát chính niệm để loại trừ tâm chấp trước này.

Tôi hy vọng các học viên khác sẽ rút kinh nghiệm qua sự việc của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/4/349118.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/26/164417.html

Đăng ngày 16-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share