Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-6-2017] Tôi là kỹ sư trưởng tại một công ty thiết kế kiến trúc ở Trung Quốc. Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trong hơn 20 năm qua, tôi đã sống tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, môn tu luyện đã cải biến tôi từ một người ích kỷ trở thành một người chu đáo biết xem nhẹ lợi ích cá nhân.
Ông chủ không thể trả lương cho chúng tôi
Cách đây vài năm do kinh tế suy thoái, một số công ty liên kết của chúng tôi đã ngừng đầu tư vào công ty. Chúng tôi không có thêm vốn và ông chủ không thể trả lương cho nhân viên được.
Một chủ dự án hứa sẽ trả chi phí thiết kế khi chúng tôi hoàn tất công việc cho dự án của ông, nhưng lúc đó nhiều nhân viên đã rời khỏi công ty.
Hai cô gái trẻ đang mang bầu liên tục đòi ông chủ trả tiền lương và tiền bảo hiểm y tế cho họ. Ông chủ nói rằng ông không thể trả cho họ cho đến khi chủ dự án trả tiền cho ông ấy. Hai cô gái này đã đâm đơn kiện ông chủ, nhưng luật sư của họ nói rằng, ngay cả khi họ thắng, họ cũng sẽ không nhận được gì vì công ty không có gì trong tài khoản cả. Vì thế họ cũng rời khỏi công ty.
Một kiến trúc sư khác đã xoá bản thiết kế chi tiết của anh sau khi không nhận được tiền lương. Khi ông chủ yêu cầu anh khôi phục lại bản thiết kế, anh đã nói: “Tôi sẽ làm nếu ông trả tiền cho tôi.” Ông chủ khăng khăng nói rằng đó là tài sản của công ty, nhưng vị nhân viên này không đồng ý. Cuối cùng, ông chủ đã phải chịu thua và tìm người khác để thiết kế lại cái mới.
Chỉ còn vài nhân viên ở lại, vì ông chủ đã hứa với họ. Tôi là người duy nhất không bao giờ nói chuyện với ông chủ về lương của mình.
Tôi nghĩ rằng, là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã dạy chúng ta phải nghĩ cho người khác, vì thế tôi sẽ không tranh đấu vì tiền hay đe doạ ông chủ. Mặc dù tôi không hoàn toàn đồng ý về những gì ông đã làm, nhưng tôi sẽ giải quyết vấn đề này bằng thái độ tích cực.
Tôi cố gắng nhìn vấn đề từ góc độ của ông: Công ty đang gặp khó khăn. Nếu tôi nghỉ việc, ông sẽ khó có thể tìm được kiến trúc sư khác thay thế. Thậm chí nếu ông có thể tìm được ai đó chịu làm trước và nhận lương sau, thì người đó cũng phải mất một thời gian dài để nắm được những gì mà tôi đã làm. Trong dự án này, tất cả mọi người báo cáo kết quả cho tôi và tôi kết hợp từng bản tiêu chuẩn lại, vì thế sẽ rất khó cho một người mới vào làm.
Tôi cũng cố gắng nhìn vấn đề từ góc độ của chủ dự án: Dự án này sắp hoàn tất. Ngay khi được hoàn thành, ông có thể bắt đầu bán các căn hộ và trả tiền cho công ty chúng tôi. Chủ của tôi, khi ấy sẽ có thể trả lương cho các nhân viên.
Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngộ được rằng vinh nhục trong đời của người ta liên quan trực tiếp đến nghiệp và đức của chính họ. Tranh đoạt để giàu sang cũng chưa chắc sẽ thành công, chỉ những ai xem nhẹ tiền bạc mới luôn cảm thấy đủ.
Ai ngộ được điểm này sẽ không lo bị lợi dụng. Nếu ai lợi dụng bạn, bạn sẽ được đức và tiêu nghiệp, còn họ sẽ tổn đức và tích nghiệp. Dù sao thì giàu sang cũng từ đức mà ra.
Vì thế tôi đã giữ bình tĩnh và không bao giờ yêu cầu ông chủ phải trả lương cho tôi. Tôi vẫn tiếp tục làm việc bình thường.
Đôi lúc, tôi tự lấy tiền túi để trang trải chi phí đi lại khi đi công tác. Mọi người trong công ty biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tất cả đều ủng hộ.
Khi người khác mắc lỗi
Đến cuối dự án, chủ dự án tìm được một lỗi nghiêm trọng trong bản thiết kế. Chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra lại từng bước và phát hiện rằng phần lỗi này là do kiến trúc sư bên chủ dự án.
Vị kiến trúc sư này không phải là một người dễ tính. Khi ông chủ của anh chọn chúng tôi làm đối tác thiết kế, thay vì công ty mà anh đã đề xuất, anh rất khó chịu với chúng tôi. Thực ra, tôi đã báo cho anh ta về lỗi này nhưng anh đã lờ đi.
Thái độ của anh đối với đồng nghiệp tại công ty cũng không tốt. Khi thư ký của anh biết sự cố là do lỗi của anh, cô cảm thấy vui mừng vì cô nghĩ rằng điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ bị sa thải.
Tôi phải viết một bản báo cáo đưa ông chủ, và hỏi xem những gì tôi viết có gây ảnh hưởng không tốt cho vị kiến trúc sư kia hay không. Ông nói: “Chúng ta còn không bảo vệ được chính mình. Tại sao cậu lại quan tâm đến anh ta làm gì?
Tôi nói: “Có được bản thiết kế này là nhờ chúng ta đã hợp tác. Hơn nữa, tương lai ông còn phải làm việc với anh ta. Nếu ông đối xử tốt với anh ta, thì ông cũng sẽ nhận được điều tương tự.” Ông chủ của tôi đã đồng ý.
Tôi đã viết một bản báo cáo toàn diện khách quan và công bằng. Người chủ dự án hài lòng và đã không sa thải kiến trúc sư của mình.
Vị kiến trúc sư đó đã gọi cho tôi. Anh rất lễ phép, hoàn toàn khác với lần gặp đầu tiên.
Cuối cùng dự án cũng đã hoàn thành. Hiện không có dự án mới nào đang chờ và tôi nhận thấy rằng nếu mình ở lại công ty, thì sẽ trở thành gánh nặng cho công ty vì ông chủ sẽ phải vay tiền để trả lương cho tôi.
Nếu xem ông ấy là người thân của mình, có lẽ tôi sẽ không muốn ông ấy phải vay mượn để trả lương cho mình, vì thế tôi nói với ông rằng: “Dự án đã xong và tôi nên về nhà. Ông có thể gọi cho tôi nếu có bất kỳ thắc mắc nào.”
Là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tâm tôi rất thản nhiên.
Bất ngờ tại ngân hàng
Nhiều tháng sau, tôi nghĩ rằng mình nên huỷ thẻ ngân hàng, đây là chiếc thẻ được dùng để nhận lương. Vì ông chủ không hề gọi cho tôi hay cho tôi biết ông sẽ trả số tiền mà ông nợ tôi, nên chiếc thẻ này là vô dụng.
Tại ngân hàng, nhân viên thu ngân đã in cho tôi chi tiết sao kê tài khoản và yêu cầu tôi ký vào. Tôi đã vô cùng ngạc nhiên.
Tôi nhớ rằng mình chỉ còn chưa tới 100 nhân dân tệ trong tài khoản, nhưng giờ trong đó lại có đến 60.000 nhân dân tệ (gần 200 triệu đồng) Tôi đọc kỹ bản sao kê và nhận ra ông chủ đã gửi toàn bộ số tiền mà ông nợ tôi vào tài khoản mà tôi không hề hay biết.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/16/349605.html
Bản tiếng Anh: ttp://en.minghui.org/html/articles/2017/6/17/164302.html
Đăng ngày 13-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.