Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục

[MINH HUỆ 7-4-2017] Mọi thứ đều trở nên tốt đẹp với tôi kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, thậm chí cả lúc không có ai, chỉ mình tôi đơn độc, tôi cũng vẫn rất lạc quan.

Tôi rất muốn chia sẻ một câu chuyện về vụ thu hoạch của tôi năm đó và cách giải quyết mọi chuyện khi tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp để làm một người tốt hơn.

Mùa đông năm 2004, gia đình tôi và hai gia đình khác cùng chung hợp đồng trồng đậu tương và các loại cây trồng khác trên một nông trang có diện tích 108 ha.

Năm ấy tuyết rơi rất nhiều. Khi mùa xuân đến, trên mặt đất có đầy những vũng nước lớn nhỏ. Vì mặt đất rất ẩm ướt, nhiều gia đình đã để cho gia súc và cừu của họ đứng trong khu đất khô ráo của chúng tôi, điều đó khiến cho đất bị kết lại rất cứng, nhiều chỗ không thể gieo hạt được.

Có khoảng 10 ha đất bị kết cứng lại. Tôi không hề tranh cãi với những chủ của đám gia súc và cừu kia, bởi tôi là một người tu Chân-Thiện-Nhẫn.

Sư phụ đã giảng:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt hơn, và thấy rằng việc mọi người kiếm sống thật không hề dễ, vì thế tôi đã bỏ qua chuyện đó.

Khi tiến hành chia đất, tôi nhận 58 ha, một gia đình nhận 30 ha, và gia đình còn lại nhận 20 ha. Về cơ bản chúng đều ở trên cùng một mảnh đất, nhưng một số chỗ thì tốt hơn các chỗ khác. Không ai muốn nhận phải phần đất xấu cả.

Vì hiểu được các Pháp lý và chiểu theo những yêu cầu của Đại Pháp trong mọi việc mình làm, nên tôi đã nhẫn chịu họ và đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Tôi đã nói với hai gia đình kia là hãy chọn đất của mình trước đi và tôi sẽ lấy phần còn lại chỗ nào cũng được. Không ngạc nhiên khi hầu hết [phần đất của tôi nhận được] đều chính là phần đất bị gia súc làm cho kết cứng lại.

Tôi vẫn kịp trồng hạt giống [trên phần đất của mình], và sao đó mưa bắt đầu đổ xuống. Chưa bao giờ trời mưa như thế vào mùa hè cả! Cơn mưa đã khiến cho đất kết cứng kia mềm ra, và các loại cây trồng phát triển tốt. Vào mùa thu hoạch, năng suất [cây trồng] trên phần đất của tôi đạt gấp đôi so với năng suất của những người hàng xóm.

Những người hàng xóm của tôi biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã ghen tị nói: “Nhà chị gặp may thật đấy.”

Họ rất thích làm việc với tôi, điều đó đã tạo cho tôi cơ hội để nói với họ sự tuyệt vời của Đại Pháp. Phần lớn người dân trong làng đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới với nó.

Mặc dù ở Đại Lục, Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại, nhưng tôi vẫn kiên định tín Sư tín Pháp. Vì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới, tôi sẽ không bao giờ ngừng tu luyện cả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/7/345256.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/15/162852.html

Đăng ngày 26-6-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share