Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Sydney, Úc

[MINH HUỆ 29-4-2017] Sư phụ giảng:

“…vậy nên mới nói cứ tu luyện như thuở đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)

Tôi thường tự thúc giục bản thân mình cần tu luyện như thuở ban đầu.

Trước khi cuộc bức hại bắt đầu, các học viên Pháp Luân Đại Pháp, cả già trẻ và nam nữ đều luyện công vào buổi sáng sớm trong các công viên trên khắp Trung Quốc cả mùa hè lẫn mùa đông. Họ cũng học Pháp cùng nhau mỗi tối.

Một số học viên hiểu tầm quan trọng của việc học Pháp, nhưng dường như không nhận ra tầm quan trọng của việc luyện công tập thể. Tôi ít khi tham gia luyện công tập thể vì lý do có con nhỏ làm tôi không thể thức dậy sớm vào buổi sáng. Vì vậy, tôi thường luyện công ở nhà.

Một buổi sáng cuối tuần, tôi nhận được một tin nhắn hỏi xem có ai muốn tham gia luyện công tập thể không. Tôi đã nghĩ đến việc tham gia, con trai tôi đồng ý và đi ngủ sớm đêm trước đó.

Ngày hôm sau, cháu thức dậy sớm hơn thường lệ. Trên đường đến điểm luyện công, chúng tôi cùng đọc Hồng Ngâm III. Sau khi phát chính niệm, cháu ngồi đả tọa trong một giờ. Một số người qua đường thậm chí còn chụp hình cháu.

Buổi tối, chúng tôi tham gia học Pháp nhóm. Sau khi học xong “Bài giảng thứ năm” trong cuốn Chuyển Pháp Luân, chúng tôi cũng đọc một bài giảng khác của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, luyện công tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, trừ tình huống bức hại cực kỳ nghiêm trọng, các nơi bên ngoài Trung Quốc đều nên làm như vậy. Không có lý do không làm, nó quan hệ tới vấn đề con người tương lai đắc Pháp luyện công, do đó, luyện công và học Pháp tập thể là không thể không có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Pháp của Sư phụ đã tiến nhập thẳng vào tâm trí tôi. Tôi nhận ra rằng chúng tôi chỉ làm được tối thiểu và đã không quan tâm nhiều đến luyện công tập thể.

Trên thực tế, luyện công tập thể là cách tốt nhất để giúp mọi người biết đến Đại Pháp và là cách nhanh nhất để giảng rõ chân tướng cho người dân. Nhiều người đã dừng lại và quan sát khi chúng tôi luyện công. Nếu chúng tôi giới thiệu Đại Pháp hoặc giảng chân tướng cho họ, họ sẽ sẵn sàng tiếp nhận.

Tôi nhận ra rằng lý do cuộc bức hại vẫn tiếp diễn là vì chúng ta đã không làm tốt. Nhiều người vẫn chưa biết đến Đại Pháp. Nếu Chính Pháp kết thúc bây giờ, làm sao họ có thể được đặt định vị trí? Họ chưa bao giờ được biết đến Đại Pháp, biết về cuộc đàn áp hay biểu diễn nghệ thuật Shen Yun. Họ không được cấp cơ hội để lựa chọn. Ngay khi nhận ra điều này, tôi cảm thấy tiếc vì mình đã không làm được như mong đợi của Sư phụ. Sư phụ đã gánh lấy tất cả những đau khổ và kéo dài thời gian cho chúng sinh vì Ngài không muốn từ bỏ những sinh mệnh vẫn chưa minh bạch chân tướng. Tôi quyết tâm sẽ cố gắng hết sức để tham gia luyện công tập thể.

Sau khi luyện công tập thể vào Chủ Nhật, tôi hỏi các học viên xem có ai muốn tham gia luyện công tập thể vào cuối tuần không. Một học viên đồng ý tham gia. Chúng tôi quyết định luyện từ 5 giờ 15 phút sáng. Ngay khi đó có một người Tây phương đến và xin học các bài công pháp.

Vào các ngày từ thứ Ba đến thứ Sáu, tôi thường thức dậy lúc 1 giờ 55 phút sáng. Đầu tiên tôi phát chính niệm, sau đó học Pháp trực tuyến cùng các học viên khác trong hai giờ đồng hồ. Trên đường đến điểm luyện công, tôi nghe Pháp. Chúng tôi bắt đầu luyện công tại điểm luyện công lúc 5 giờ 15 phút sáng.

Ngày đầu tiên chỉ có ba học viên và qua ba ngày chỉ còn hai học viên. Nhưng tôi cảm thấy việc đó hoàn toàn khác so với khi tôi tự luyện ở nhà. Tôi cảm thấy như mình vừa bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tâm trí tôi không bị tạp niệm quá nhiều. Chân tôi bắt đầu cảm thấy đau sau khi ngồi đả tọa trong nửa giờ đồng hồ. Tôi biết đó là việc tốt, Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp và đề cao. Nghĩ đến rất nhiều học viên ở Trung Quốc đang chịu khổ, tôi không có lý do gì để không kiên trì. Tôi cảm thấy hài lòng và hạnh phúc sau khi luyện công. Tôi không cảm thấy buồn ngủ cả ở nơi làm việc nữa.

Sư phụ giảng:

“Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Vào tối thứ Sáu tại điểm luyện công, trong khi những người khác đang luyện công, thì tôi tặng tài liệu. Nhiều người lần đầu tiên được biết đến Đại Pháp và một số người muốn học. Tôi đã tặng nhiều tài liệu. Phản ứng của người dân đã giúp tăng cường quyết tâm lập điểm luyện công mới.

Có hai người chúng tôi vẫn có thể mở một điểm luyện công. Chúng tôi cũng có thể thiết lập một điểm luyện công gần nơi làm việc của mình. Miễn là các học viên luyện công vào một thời gian cố định, thì một điểm luyện công mới có thể được lập ra.

Tôi nhận ra rằng giảng chân tướng có một ý nghĩa sâu sắc hơn và có yêu cầu khác nhau ở những giai đoạn khác nhau. Chúng tôi tập trung nhiều hơn vào việc giảng cho mọi người về cuộc bức hại và nói ít hơn về việc luyện công. Mở một điểm luyện công là cách tốt nhất để thành lập một điểm giảng chân tướng.

Trên đây là chia sẻ của tôi về việc luyện công tập thể. Mục đích của bài chia sẻ này là khích lệ bản thân cũng như các học viên khác mở điểm luyện công mới như các học viên ở Trung Quốc đã làm trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Nếu chúng ta có thể làm được điều này, tôi tin rằng chân tướng sẽ lan nhanh hơn và rộng hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/29/346300.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/3/164112.html

Đăng ngày 21-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share