Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-2-2017] Tôi làm bác sĩ ở một bệnh viện nông thôn. Vì khối lượng công việc lớn và rủi ro cao trong việc điều trị bệnh nhân, nên chúng tôi thường buộc phải làm thêm giờ để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mỗi bác sĩ đều bị thiếu ngủ kinh niên và sống trong tình trạng kiệt sức thường xuyên.
Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Năm 1996, sau khi được một đồng nghiệp giới thiệu, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi rất ấn tượng bởi những những bài giảng của Sư phụ về Chân-Thiện-Nhẫn nên tôi đã quyết định tu luyện theo Đại Pháp trong suốt quãng đời còn lại.
Trong một vài ngày, tình trạng phụ khoa, hen suyễn và viêm khớp của tôi biến mất. Tôi dậy sớm để tham gia luyện công buổi sáng. Tức là tôi phải hy sinh giấc ngủ của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tràn trề năng lượng và [thân thể] nhẹ nhàng khiến cho hiệu quả công việc được cải thiện đáng kể. Quan điểm của tôi về cuộc sống cũng thay đổi, tôi trở nên lạc quan và phóng khoáng hơn.
Tôi tận dụng một giờ đồng hồ nghỉ ăn trưa tới điểm luyện công để luyện công, giới thiệu Đại Pháp cho mọi người và hướng dẫn động tác cho học viên mới. Tôi cũng cố gắng thường xuyên tham gia nhóm học Pháp buổi tối.
Trở nên vị tha tại nơi làm việc
Là một bác sĩ, tôi chiểu theo những yêu cầu đối với một học viên Đại Pháp và đối xử với các bệnh nhân bằng lòng tốt và sự quan tâm. Vì hầu hết các bệnh nhân của tôi là thuộc diện hộ nghèo, nên tôi không khám chữa bệnh theo mức chuẩn của bệnh viện và kê đơn thuốc với giá rẻ nhất, nhưng hiệu quả tốt nhất để điều trị cho họ. Vì giá thuốc rẻ như thế thì bệnh viện và nhân viên sẽ không có bất kì khoản tiền hoa hồng nào, nên các đồng nghiệp và giám đốc bệnh viện xa lánh tôi trong một thời gian. Tôi cũng từ chối nhận quà hay tiền mặt của những bệnh nhân đến hậu tạ tôi.
Trong nhiều năm, tôi đã dùng tiền của mình để giúp những bệnh nhân nghèo. Năm 1997, tôi chữa bệnh cho một góa phụ 50 tuổi vừa mất chồng. Đang nuôi hai con nhỏ, bà không thể đủ 52 nhân dân tệ để chi trả cho một ca tiểu phẫu của mình. Tôi đã [thay bà] thanh toán cho bệnh viện và thực hiện ca phẫu thuật đó. Ngày hôm sau, trưởng phòng tài chính của bệnh viện bảo tôi: “Ngày hôm qua, một người phụ nữ cao tuổi đã gặp giám đốc bệnh viện để khen ngợi những hành động tốt của chị.”
Mùa hè năm 2000, một bệnh nhân để 2.000 nhân dân tệ trong túi áo của anh trước khi treo nó trên bàn truyền. Áo của anh bị lấy cắp vào tối hôm đó. Ngày hôm sau, khi đi một vòng để kiểm tra bệnh nhân, tôi gặp gia đình [đang trong lúc] tuyệt vọng này. Họ thậm chí không có tiền để mua thức ăn. Khi nghe về hoàn cảnh của họ, tôi đã đưa họ 100 nhân dân tệ. Một vài ngày sau, bệnh nhân này đến gặp giám đốc bệnh viện và nói rằng cô muốn trả lại tiền cho bác sĩ của mình, nhưng lại không nhớ tên của tôi. Giám đốc liền chỉ đường cho cô tới chỗ tôi.
Là một học viên Đại Pháp, ngoài việc làm các việc một cách chính trực, tôi còn tận dụng mọi cơ hội để nâng cao kỹ năng tay nghề của mình. Nhờ thái độ làm việc nghiêm túc, tôi được ban quản lý bệnh viện và các đồng nghiệp khen ngợi về những kỹ năng và thành quả của mình.
Cấp trên của tôi có người bạn là cục trưởng, năm 1998, người đó gặp cấp trên của tôi để [nhờ] thực hiện một ca phẫu thuật cho cô con dâu của mình. Cấp trên của tôi biết rằng gần đây tôi học được những kỹ thuật phẫu thuật mới và tốt hơn nên yêu cầu tôi thực hiện ca phẫu thuật này. Theo thông lệ, vợ của người cục trưởng đưa cho tôi một vài món quà trước khi phẫu thuật. Sau khi ca phẫu thuật kết thúc thành công, tôi đã trả lại món quà có những thành phần thảo dược đắt tiền. Vợ của người cục trưởng ngạc nhiên kêu lên: “Bác sĩ, có phải chị bị mất trí không?” Tôi trả lời: “Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Đối mặt với cuộc đàn áp
Năm 1999, sau khi Giang Trạch Dân bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên chính quyền và bị bắt giam phi pháp sáu lần. Là một trong những người điều phối chính ở địa khu của chúng tôi, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã nhắm vào tôi để đàn áp.
Bằng cách phối hợp với các đồng tu, chúng tôi bắt đầu các hoạt động giảng chân tướng một cách nghiêm túc. Tôi đi gặp thị trưởng thành phố, trưởng ban đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc, và những người đứng đầu các cơ quan chính phủ khác nhau.
Các đồng tu đã giúp đỡ để tìm nhà của bí thư đảng ủy và chúng tôi đã đích thân đưa thư thỉnh nguyện cho vợ của ông. Cảm động bởi sự chân thành của chúng tôi, bà đã nhiều lần khẳng định với chúng tôi rằng bà sẽ đích thân trao tận tay bức thư của chúng tôi cho chồng bà.
Tới cuối năm 2000, tôi được đề bạt lên làm phó chủ nhiệm khoa. Công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn vì tôi được miễn trực ca đêm và chỉ cần giúp quyết định những cách tiếp cận điều trị cho bệnh nhân. Tuy nhiên, công việc này cũng yêu cầu tôi phải nhanh chóng tới bệnh viện vào ban đêm để cứu những bệnh nhân nặng.
Khi việc này xảy ra thường xuyên, việc luyện công của tôi thường bị gián đoạn. Nhưng tôi nhận ra rằng, môi trường làm việc này là Sư phụ an bài cho mình. Vì vậy tôi quyết định đi theo con đường này và thấy rằng tự mình cứu độ được nhiều người từ mọi tầng lớp xã hội, gồm cả các quan chức chính phủ, các thanh tra công và cả các cán bộ hành luật.
Mùa xuân năm 2007, tôi được phân công một công việc mà giúp tôi có thời gian để làm ba việc và tham gia tích cực hơn trong công tác điều phối ở địa phương. Năm 2008, tôi bỗng nhiên được chuyển từ khoa lâm sàng sang vị trí quản lý bệnh viện. Đây là một công việc dễ dàng hơn, tôi có thể tự do lên kế hoạch làm việc cho mình. Tôi có thêm thời gian để làm tốt ba việc. Hơn nữa, tôi có thể dễ dàng tiếp xúc với toàn bộ nhân viên của bệnh viện, tức là tôi có thể cứu được nhiều người hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ vì điều may mắn này.
Con đường cứu người trở nên rộng mở hơn
Một tháng sau khi chúng tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, nhân viên từ sở cảnh sát địa phương, các cơ quan chính quyền cấp cơ sở và các đơn vị hành chính bắt đầu sách nhiễu các học viên. Người đứng đầu các cơ quan chính quyền đã chỉ đạo cấp trên của tôi gặp tôi và bắt tôi ký vào giấy “lạm dụng tố tụng, vu cáo”.
Tôi đã thường xuyên giảng chân tướng cho cấp trên của mình, tôi hỏi cô: “Chị thấy tôi làm việc thế nào?” Cô trả lời: “Tôi rất hài lòng với công việc của chị và chúng ta làm việc với nhau rất tốt.”
Tôi nói tiếp: “Tôi kiện Giang Trạch Dân dựa trên quyền công dân và quyền tự do tín ngưỡng cơ bản của con người. Những ai can thiệp vào là sai. Chúng ta là đồng nghiệp và cũng là bạn bè bấy lâu nay, và cô đã chứng kiến những đau khổ mà tôi phải trải qua do cuộc đàn áp này trong suốt 16 năm. Đừng để mình bị Giang Trạch Dân lợi dụng.”
Cô bảo tôi rằng cô làm việc theo lệnh của cấp trên. Sau đó tôi bảo cô: “Cô có thể nói rằng ngoài công việc của mình cô không phải có trách nhiệm với việc gì cả. Nếu họ vẫn không chịu rút lui, tôi sẽ tiếp tục kiện tất cả những người còn lại cũng liên quan đến cuộc đàn áp. Bằng luật pháp, tôi muốn công khai đưa những người bất lương ra trước tòa án để họ đối mặt với công lý vì những tội lỗi của họ. Tôi quyết tâm theo đuổi vụ kiện cho đến cùng.” Cô lập tức báo cáo với cơ quan chính quyền rằng cô bó tay trong vấn đề này.
Không lâu sau, sở đã cử một vị cục phó tới gặp tôi. Bà của cô ấy cũng là một học viên và cả gia đình cô đều minh bạch chân tướng và đã thoái Đảng. Tôi nhắc lại quyết định theo đuổi vụ kiện của mình, cô ấy rời văn phòng của tôi và nói: “Phải, tôi hiểu.”
Cho đến nay, hơn 250 người ở bệnh viện của tôi đều đã minh bạch chân tướng về Đại Pháp và thoái ĐCSTQ. Hơn 70 viên chức khác đã nghe tôi giảng chân tướng và hầu hết đều chọn thoái ĐCSTQ để đảm bảo cho tương lai của mình. Thậm chí, chủ của những cửa hàng xung quanh bệnh viện cũng thoái ĐSCTQ. Thậm chí nhiều người hiện nay còn giúp chúng tôi phân phát các tài liệu giảng chân tướng, trong khi những người khác lại trưng bày lịch Pháp Luân Đại Pháp trong văn phòng của họ.
Nhiều người nhận được phúc báo vì tin vào sự tốt lành của Đại Pháp
Tôi có một đồng nghiệp 40 tuổi bị chuẩn đoán có một khối u bàng quang ác tính. Sau khi chúng tôi nói chuyện và cô thừa nhận rằng cuộc đàn áp là sai thì bỗng nhiên khối u ác của cô biến thành u lành. Cô đã hoàn toàn bình phục sau khi phẫu thuật để loại bỏ sự phát triển của khối u, và giờ đây, cô đã mang thai đứa con thứ hai hơn bảy tháng.
Cô con gái của y tá trưởng bị kiệt sức mãn tính. Cô nhờ tôi giúp đỡ sau khi thử hết tất cả các phương pháp điều trị. Tôi khuyên cả gia đình [chân thành] niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu đã nhanh chóng bình phục.
Tôi gặp một đôi vợ chồng tuổi trung niên, cả hai đều là bác sĩ. Sau khi tôi giảng chân tướng cho họ, người vợ nói với tôi: “Tôi nhận ra chị, chị và một bác sĩ khác ở bệnh viện này tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. 10 năm trước, đồng nghiệp của chị đã nói cho tôi biết về cuộc đàn áp và khuyên tôi thoái ĐCSTQ. Sau khi thoái, một phép màu đã xảy ra: Tôi bị kiệt sức mãn tính trong nhiều năm, mọi chuyên gia mà tôi hỏi ý kiến đều không thể xác định được căn nguyên của bệnh. Sau khi thoái Đảng, đầu của tôi bỗng nhiên nhẹ hẳn và bệnh của tôi đã biến mất.“
Ngày càng có nhiều người ở Trung Quốc dần dần minh bạch chân tướng. Con đường tu luyện lúc đầu dường như rất hẹp, nhưng nó sẽ trải rộng hơn khi chúng ta tiếp tục theo Sư phụ bước trên chính lộ.
—
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/18/343225.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/15/162500.html
Đăng ngày 18-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.