Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2016] Tôi năm nay 55 tuổi và hiện đang sống ở vùng nông thôn tỉnh Cát Lâm. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 8 năm 1998. Môn tu luyện đã ảnh hưởng rất tích cực đối với tôi và cả gia đình. Trước khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã gặp phải rất nhiều vấn đề trong cuộc sống. Tôi thường xuyên nổi giận với mẹ chồng tôi, bởi vì bà đã đối xử rất thô lỗ với tôi và không đối xử công bằng với ba người con của bà trong đó có chồng của tôi. Cơn giận dữ của tôi đã biến thành sự căm ghét và thậm chí việc nói đến tên của bà cũng làm tim tôi đập loạn nhịp. Tôi trút mọi cơn giận lên chồng tôi, trách anh ấy chỉ vì sự đối xử không công bằng của bà. Tôi cảm thấy thật sự khốn khổ và không còn bất cứ hy vọng cho tương lai tốt hơn. Bởi vì tôi không làm bất cứ việc gì nên đã làm cho nguồn tài chính của gia đình trở nên suy kiệt.

Không còn ý chí để tiếp tục tồn tại trên đời này, tôi quyết định tìm đến thuốc ngủ để kết thúc cuộc sống đầy đau khổ này, khi đó con trai tôi chỉ mới 6 tuổi. Tôi đã được tìm thấy và cứu sống lại nhưng dường như con người thực sự trong tôi đã chết rồi. Sau đó, tôi bắt đầu chơi mạt chược và càng dành nhiều thời gian cho nó. Tôi như con nghiện cứ lao đầu vào chơi, khi đó chồng tôi cố gắng thuyết phục tôi dừng lại, nhưng tôi vẫn mặc kệ.

Mùa đông năm 1996, sau khi tôi nhóm lửa để sưởi ấm căn nhà, tôi rời khỏi nhà để đi chơi mạt chược. Không may lửa cháy bùng lên và không thể kiểm soát được nên đã đốt cháy toàn bộ ngôi nhà của chúng tôi. Trước đó, gia đình tôi đã nợ khoản tiền lên tới 10.000 Nhân dân tệ, và giờ đây chúng tôi phải vay tiền để dựng lại một ngôi nhà bằng rơm, nhỏ, tồi tàn và lạnh lẽo, để sống qua mùa đông.

Tôi còn phải chịu đựng nhiều căn bệnh như tim, gan, rối loạn thần kinh chức năng và viêm khớp. Chính vì thế hầu hết thời gian tôi nếu không ở phòng khám thì cũng là bàn chơi mạt chược. Tôi cảm thấy thực sự thất bại và bắt đầu nghĩ đến chuyện kết thúc cuộc sống một lần nữa.

Chính vào thời điểm ấy, tôi được giới thiệu về môn tu luyện là Pháp Luân Đại Pháp, có cuốn sách chính là Chuyển Pháp Luân, cuốn sách giải thích nguyên nhân vì sao con người có bệnh tật, nguyên nhân và kết quả của mối liên hệ giữa mỗi cá nhân và cách cư xử của họ. Cuốn sách còn giải thích về quy luật căn bản của vũ trụ là Chân Thiện Nhẫn. Từ đó, tôi đã quyết tâm trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Tôi bắt đầu chiểu theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, sau đó cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn, tôi chấm dứt việc phàn nàn. Mặc dù không một ai tin rằng tôi có thể bỏ được chơi cờ bạc nhưng tôi đã làm được. Sự oán giận của tôi đối với mẹ chồng cũng tan biến, thay vào đó tôi cũng bắt đầu hiểu bà hơn, thậm chí tôi còn làm một món quà để tặng cho bà. Tôi đã dừng việc cãi nhau với chồng. Sau tất cả, con tôi đã có một gia đình thật sự mà có thể mang lại cho cháu sự yêu thương và cảm giác được bảo bệ. Hơn nữa, tất cả mọi bệnh tật bấy lâu nay của tôi cũng biến mất, tôi đã không dùng bất cứ viên thuốc nào kể từ ngày bắt đầu tu luyện.

Tôi đã từng không làm bất cứ việc gì ở nhà hoặc ngoài đồng, nhưng giờ tôi đã tự mình làm cả hai công việc trong khi chồng tôi làm việc tại thành phố. Sau một thời gian ngắn, chúng tôi đã có một ngôi nhà mới xây bằng gạch với một cái sân nhỏ và một nhà kho. Chúng tôi cũng mua thêm ba chiếc máy cày và xe tải. Con trai tôi đã kết hôn, cháu trai của chúng tôi bây giờ đã được 7 tuổi. Nếu không có Đại Pháp, gia đình tôi và tôi sẽ không thể nào có được cuộc sống như bây giờ. Kể từ khi Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại năm 1999, các thành viên trong gia đình tôi (ngoại trừ cháu trai) và tôi đều bị giam giữ, đưa tới trung tâm tẩy não và trại cải tại lao động, bị tống tiền, tất cả đơn giản chỉ vì chúng tôi tin tưởng vào Đại Pháp. Chính phủ đã không làm bất cứ điều gì khi mà tôi gây ảnh hưởng xấu đến gia đình và cộng đồng nhưng giờ đây lại bức hại tôi khi mà tôi đang cố gắng là một người tốt hơn. Tuy nhiên, gia đình tôi rất ủng hộ tôi, mặc dù chồng tôi và con trai không phải là người tu luyện nhưng họ đã chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp và cố gắng trở thành người với tiêu chuẩn đạo đức cao. Ví dụ, trong một lần khi chồng và con trai tôi đi tới chợ ở địa phương mua pháo hoa để mừng năm mới. Họ thấy rằng người bán pháo hoa có quá nhiều khách hàng, và rất nhiều người khác đang cố tận dụng để cướp pháo hoa của anh ấy, nhưng chồng và con tôi không làm thế, họ kiên nhẫn chờ đợi cho đến lượt của mình.

Sau đó, chồng và con nói với tôi rằng: “Nếu em không tu luyện Đại Pháp thì anh và con sẽ không thể biết được luật nhân quả của phần thưởng và sự đền đáp, sẽ hành động như những người khác, và đã hiểu tạo sao chuẩn mực đạo đức của người trung Quốc hiện nay đang trượt dốc hàng ngày.” Chính điều đó đã làm tôi nghĩ rằng nếu không có cuộc bức hại này thì sẽ rất nhiều người hơn nữa đã tu luyện Đại Pháp. Và việc chống lại tham nhũng cũng sẽ không tồn tại nữa bởi vì mỗi người đều tự điều chỉnh hành vi của bản thân. Sự phụ giảng:

“Như mọi người đã biết pháp luật ngày nay đang dần dần kiện toàn, dần dần hoàn thiện, nhưng có người vì sao vẫn làm điều xấu? Có pháp luật mà không [tuân] theo là sao? Chính là vì chư vị không quản được tâm của họ; lúc không nhìn thấy, họ vẫn làm điều xấu.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ chín)
“Nếu như ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ ổn định, tiêu chuẩn đạo đức nhân loại cũng sẽ nâng cao trở lại.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ tư)

Cuối cùng, tôi muốn nói với những người vẫn còn tin theo lời dối trá của ĐCS Trung Quốc rằng: “Hãy tìm hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì. Bạn có thể thực sự khám phá những điều được dạy chính là những điều bạn đang tìm kiếm bấy lâu nay.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/25/337325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/30/160501.html

Đăng ngày 6-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share