Bài viết của một học viên Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-10-2016]

Chồng tôi đã thừa nhận sự tốt đẹp của Đại Pháp

Một buổi tối cách đây bốn năm, tôi đã nói với chồng mình rằng: “Nhìn lại nhiều năm tu luyện của mình, em cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn là một đệ tử Đại Pháp.”

“Em chưa làm tròn vai trò của một người mẹ, vì em không thể nuôi nổi các con của chúng ta bằng số tiền mà em kiếm được. Em không biết cách chăm sóc anh; thay vào đó em thường làm cho anh cảm thấy xấu hổ. Em cũng không phải là một cô con dâu tốt. Tục ngữ có câu rằng: “Bách thiện hiếu vi tiên” (Trong trăm cái thiện, chữ hiếu là đầu) Em đã không vâng lời mà còn cảm thấy buồn phiền. Bây giờ, em muốn thật sự nhìn lại bản thân – xem mình đã tu như thế nào? Em muốn bắt đầu lại như thủa mới đắc Pháp.”

Tôi nghĩ rằng anh sẽ nói điều gì đó như: “Cuối cùng, em cũng nhận ra các vấn đề của mình.”

Nhưng ngạc nhiên thay, anh ấy chỉ nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt. Tương lai, em không cần buộc anh phải tu luyện tinh tấn. Anh đã biết làm thế nào để tu tốt rồi.”

Trưởng buồng giam ca ngợi Đại Pháp

Khi còn ở Trung Quốc, tôi từng bị giam trong một trại tạm giam và những người mới đến phải dọn sàn nhà. Những người khác ngồi trên giường trong khi tôi đang ngồi xổm để lau sàn nhà. Trưởng phòng giam chửi bới và nhắc đến tên của Sư phụ.

Tôi hướng nội và nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải chính lại kiểu bức hại này. Tôi đứng dậy và nói rằng: “Xin bà hãy tôn trọng tôi và đừng phỉ báng tên của Sư phụ tôi nữa, cũng như tôi sẽ không phỉ báng tên của cha bà.“

Bà ta liền lập tức vỗ tay và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Sau đó, tất cả mọi người trong trại giam đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Những học viên khác cũng thay đổi theo

Trong một buổi học Pháp nhóm, một học viên đã ngồi dựa vào một chiếc chăn bông và chăn vắt ngang giường. Cảm thấy đây là hành vi không tốt, nên tôi đã nhắc nhở cô: “Chị không nghiêm túc khi ngồi học Pháp. Sao chị có thể đắc được Pháp?”

Cô đã tiếp nhận lời góp ý của tôi và ngồi thẳng lên. Nhưng có một học viên khác cảm thấy không vui. Vì cô ấy đang bận gửi tin nhắn, nên cô đã bĩu môi và liếc nhìn tôi. Tôi nhận ra rằng lời mình nói đã không đủ từ bi. Tôi cũng có ý khiển trách.

Đây là khảo nghiệm thứ hai. Khi đang học Pháp, người học viên được đề cập trước đó bắt đầu gãi chân. Vì tôi vừa mới chỉnh cô ấy, nên tôi đã ngăn bản thân làm điều đó một lần nữa. Thay vào đó, tôi hướng nội và thấy rằng lưng mình cũng không thẳng, mặc dù chân tôi đang được xếp bằng. Tôi liền lập tức ngồi thẳng lưng lên và đồng thời cô cũng không gãi nữa và ngồi thẳng lưng lên theo. Cô nói: “Bài giảng của Sư phụ rất hay. Bài giảng của Sư phụ rất hay.” Cô ấy đang nghe bài giảng.

Mất tập trung

Trong nhóm học Pháp của chúng tôi, có một phụ nữ lớn tuổi luôn ngồi cạnh tôi. Khi học Pháp, bà thường không thể tìm ra được đúng đoạn để đọc. Bà luôn hỏi tôi rằng đã đọc đến đâu và khiến tôi khó chịu một chút.

Lần này khi không thể tìm được đúng đoạn Pháp, bà nhìn tôi và ngả người về phía tôi. Tôi nghĩ: “Xin đừng hỏi con.” Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Hướng nội. Tại sao bà ấy lúc nào cũng không thể tìm được đoạn Pháp? Hẳn là có vấn đề ở phía mình.” Tôi lập tức ý thức được rằng ngay cả khi đang học Pháp và biết được mình đang đọc đoạn nào, thực sự tôi vẫn bị phân tâm bởi vô số những chủng tư tưởng trong đầu. Tôi lập tức chỉnh lại niệm đầu của mình và tập trung vào việc học Pháp.

Sau khi hướng nội, bà đã ngồi lại và tìm ra đoạn Pháp đang đọc.

Chấp trước căn bản của tôi – tu luyện vì danh

Sau khi chuyển đến sống ở một thành phố khác, môi trường tu luyện của tôi đã thay đổi và trạng thái tu luyện của tôi cũng không được tốt. Tôi chỉ muốn ngủ và không tập trung vào việc học Pháp. Tôi lo lắng về việc này và muốn đột phá nó. Tôi đã suy nghĩ thêm về việc này sau khi trở về từ lớp học Pháp.

Tôi nhớ rằng có năm khi chúng tôi quảng bá cho chương trình biểu diễn nghệ thuật Shen Yun, mỗi ngày tôi đều đọc hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, học thuộc Hồng Ngâm I, Hồng Ngâm II và Hồng Ngâm III mỗi ngày. Trong vòng nửa năm, tôi đã đọc hết các sách của Sư phụ. Mỗi ngày tôi luyện công hai lần. Đôi lúc tôi luyện bài công pháp thứ hai trong một giờ đồng hồ. Tôi ngủ chưa đến bốn tiếng mỗi ngày, đi sớm về muộn để đưa tài liệu Shen Yun. Sao giờ tôi lại thế này?

Khi nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi thấy mình đã được các đồng tu khác ca ngợi: “Bạn quá tuyệt vời, bạn thật xuất sắc.” Tôi đã tu luyện vì để được khen ngợi.

Giờ đến sống ở một thành phố mới nơi không ai biết tôi, hẳn đây là một khảo nghiệm để xem tôi có đang thực tu hay không. Không có danh và cũng không có cơ hội để hiển thị. Những học viên khác khuyên tôi nên khiêm tốn và ức chế tâm truy cầu được khen ngợi. Tôi bị mất động lực tu luyện. Tôi đang tu luyện vì danh. Nó thật kinh khủng. Nó cho thấy tôi không thực tu.

Tôi đã đọc bài giảng “Tiến đến viên mãn” của Sư phụ:

“Mang theo chấp trước mà học Pháp thì không phải chân tu. Nhưng có thể trong tu luyện dần dần nhận thức ra chấp trước căn bản của mình, vứt bỏ nó, từ đó đạt đến tiêu chuẩn người tu luyện.” (Tiến đến viên mãn, Tinh tấn yếu chỉ II)

“Tuy rằng chư vị có thể từ tác dụng của những tư tưởng như thế mà nhập môn Đại Pháp, nhưng rồi trong quá trình tu luyện cần phải coi bản thân là người tu luyện; sau khi tinh tấn đọc sách và học Pháp thì nhận rõ được suy nghĩ nào của bản thân đã đưa đến tu luyện Đại Pháp vào lúc bản thân mình nhập môn Đại Pháp. Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi;” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi đã nhận ra chấp trước căn bản của mình sau khi đọc những đoạn Pháp này. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi không thể nhận ra được mục đích của cuộc sống, vì tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không có học vấn cũng như địa vị xã hội. Tính khiêm tốn đã khiến tôi cảm thấy chán nản.

Sau khi học Đại Pháp, tôi thấy rằng những học viên khác tốt bụng và ít quan tâm đến học vấn và địa vị xã hội. Hơn nữa, tôi đã gặp chồng mình trong một nhóm học Pháp, anh là một kỹ sư phần mềm có bằng cử nhân. Điều này đã xoa dịu cái tâm khiêm nhường và thoả mãn tâm truy cầu danh của tôi. Đây là suy nghĩ ban đầu đã hướng tôi đến tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Nhận thức này đã giúp tôi loại bỏ được chấp trước căn bản vào danh, vì nó là nền tảng hình thành nên các chấp trước khác của tôi. Cuộc sống của tôi thay đổi kể từ đó. Với trình độ học vấn cơ bản, tôi có thể làm được việc mà các sinh viên làm và làm rất tốt.

Tìm ra chấp trước “chứng thực bản thân”

Khoảng tháng 12 năm 2015, những học viên khác đã giúp tôi tìm ra được chấp trước căn bản của mình – nó mang đến cho tôi cảm giác hụt hẫng, thứ cảm giác có ảnh hưởng sâu rộng và khó giải quyết. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng những chấp trước này không phải là tôi và cố gắng loại bỏ nó hết lớp này đến lớp khác.

Một ngày kia, tôi cảm thấy nó được lấy ra khỏi lồng ngực của mình và kể từ đó trạng thái tu luyện của tôi đã khác về căn bản. Tuy nhiên, hôm nay khi tôi đọc bài giảng của Sư phụ nói về chấp trước căn bản, tôi lại phát hiện ra một chấp trước căn bản khác – chứng thực bản thân.

Một ngày sau khi trở về từ nhóm học Pháp, tôi ngồi trước ảnh Sư phụ, chân xếp bằng và bắt đầu học Pháp. Không có ai quanh tôi, nhưng tất cả Thần Phật trên thiên thượng đều đang quan sát từng ý niệm của tôi. Lần này tôi đã hoà tan trong Pháp và hấp thu một cách triệt để. Tôi nhìn thấy những nội hàm mà Pháp đã triển hiện cho tôi tại tầng thứ của mình. Tôi đã nhận ra mọi vấn đề của mình. Sau đó, những khó khăn trong cuộc sống của tôi đều lần lượt được giải quyết – Tôi đã tìm được một công việc nơi ở trong thành phố mới.

Trong quá trình này, tôi cố gắng tìm hiểu chấp trước vào danh. Chấp trước vào danh không ngừng xuất hiện trong đầu tôi. Ví dụ như, tôi tự hỏi trong những buổi chia sẻ tôi nên nói như thế nào và những người khác sẽ đáp lại phần chia sẻ của tôi ra sao. Kết quả là, bài chia sẻ kinh nghiệm của tôi đã bị từ chối. Tôi nhận ra rằng mình đã viết bài chia sẻ bằng chấp trước hiển thị. Tôi loại bỏ chấp trước này và sau đó tôi đã được yêu cầu trình bày bài chia sẻ của mình.

Trước khi bước lên sâu khấu để trình bày, tôi cảm thấy rất lo lắng và nhận thức được rằng Sư phụ đang đẩy chấp trước này ra. Tôi cố gắng bình tâm lại nhưng đôi tay của tôi đã run lên khi tôi đọc bài chia sẻ. Tôi đã bị gián đoạn trong quá trình đọc bài chia sẻ của mình, vì phải vô hiệu hóa chấp trước vào danh của tôi. Tôi có thể cảm nhận được thứ [vật chất] đó ở trong người của tôi đang vô cùng khó chịu.

Tôi cảm thấy không được thoải mái về nó mãi cho đến khi chiều ngày hôm sau. Tôi đã nói chuyện với một học viên lớn tuổi về việc này. Bà trả lời rằng: “Cô chỉ muốn chứng thực bản thân và đạt được điều cô muốn từ Pháp. Cô đang chứng thực bản thân chứ không phải là hoà tan bản thân trong Pháp.”

Tôi biết điều này là sự thật. Khi tôi nhận ra nó và không còn muốn che dấu cảm giác của mình nữa, tôi cảm thấy rất ấm áp và được đồng hoá với Pháp. Tôi cảm thấy rất an toàn. Khi ấy tôi đã chạm đến chấp trước chứng thực bản thân của mình tại một tầng thứ rất vi quan và chấp trước đó đã biến mất. Tôi vô cùng biết ơn những học viên khác. Trước khi chúng tôi nói chuyện, tôi đã có quan niệm về bà, điều này đã tạo nên gián cách giữa hai chúng tôi. Lần này bà ấy đã trả lời tôi một cách rất chân thành, bà nói: “Thực ra, tôi cũng tương tự như cô. Đó là lý do tại sao tôi có thể nhận ra vấn đề của cô.”

Ngày hôm sau, chủ nhà của tôi nói rằng ông muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi đã gặp một người đàn ông Trung Quốc trên đường, nhưng tôi không có thời gian để nói cho ông nghe về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ để lại cho ông số điện thoại của mình và ông đã gọi lại cho tôi để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông cũng hỏi về việc học Pháp Luân Đại Pháp. Bằng cách này, tôi đã đào sâu những chấp trước căn bản của mình từng lớp từng lớp một và cứu độ những chúng sinh hữu duyên kia.

Hiện tôi đã ở một mức loại bỏ chấp trước vào chứng thực bản thân khác và đang tiếp tục làm như vậy.

Loại bỏ tâm sắc dục

Một ngày, khi đang luyện bài công pháp số hai, tôi không thể không mở mắt ra và đã nhìn thấy một chiếc túi thật đẹp. Tôi đã nhìn ngắm nó một cách thích thú, nhưng liền lập tức nhận ra rằng đây là dục vọng của mình.

Tôi nhớ từng đọc một bài chia sẻ nói về cảm xúc khi thấy rằng các bông hoa trông rất xinh đẹp cũng là một loại dục vọng. Tôi đã đọc bài chia sẻ này cho một học viên và cô ấy nói rằng cô không hiểu. Sắc dục rất khó để tôi loại bỏ. Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại bài “Người tu cần tránh” của Sư phụ.

Một ngày khác, tôi ghé thăm một vài cửa hàng để hỏi xem liệu họ có cho phép đặt một tấm áp phích quảng cáo của Shen Yun trên cửa sổ không. Trong một cửa hàng, người thu ngân của cửa hàng nhận tấm áp phích và nói rằng anh ấy cần hỏi xin ý kiến của người quản lý cửa hàng trước.

Khi đang đứng chờ, tôi thấy một cô gái đang bận làm việc trong cửa hàng. Một cậu thanh niên bước vào. Cậu mỉm cười với cô gái và chỉ đứng quan sát cô gái mà không nhìn bất cứ điều gì khác. Tôi nghĩ có lẽ họ đang yêu nhau và cậu này đang theo đuổi cô gái. Khi đang nghĩ về việc này, thu ngân của cửa hàng xuất hiện và nói với tôi rằng người quản lý không muốn treo tấm áp phích. Tôi ngộ ra rằng tâm sắc dục của tôi đã gây ra rắc rối này.

Trong xe ô-tô, tôi nói chuyện với các học viên khác về việc này. Một học viên nói rằng: “Tôi cũng mơ thấy sắc dục.” Một học viên khác nói rằng: “Một hôm khác, có người đã vuốt ve tay của tôi, điều đó cũng phản ánh tâm sắc dục của tôi.”

Tại nhóm học Pháp buổi tối, tôi buồn ngủ đến nỗi không thể cầm nổi cuốn sách. Tôi nhận ra tâm sắc dục đã ngăn không cho tôi học Pháp. Học viên khác đứng dậy để vượt qua cơn buồn ngủ. Tôi đang rất nỗ lực để giữ cho mắt mình không nhắm lại. Một lúc sau, vì tôi vẫn tiếp tục học Pháp, tâm sắc dục của tôi đã bị giải thể. Tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng và người học viên đã đứng lên được một lúc lập tức ngồi xuống. Cô ấy không còn buồn ngủ nữa.

Bài giảng của Sư phụ chợt xuất hiện trong đầu tôi:

“việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Tôi đã có nhận thức sâu sắc hơn về đoạn Pháp này.

Tôi xin dừng ở đây. Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/21/336569.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/25/160082.html

Đăng ngày 5-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share