Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Canada
[MINH HUỆ 6-8-2016] Kính chào Sư phụ. Xin chào các đồng tu.
Sự an bài của Sư phụ luôn là tốt nhất
Năm 2001, tôi chuyển đến sống ở Toronto và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công kể từ đó.
Một ngày tháng 7 năm 2001, tôi đi bộ gần hai cây số đến nhà một học viên để mượn cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi tôi đến, cô ấy không có ở nhà.
Tôi quay trở lại khu phố Tàu để ăn trưa, sau đó lại đi bộ đến nhà cô ấy một lần nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy mệt, nóng và kiệt sức. Đúng lúc đó, một cơn gió xoáy thổi tới bụi bẩn và lá cây quanh đầu tôi. Một giọng nói vang lên: “Đi về đi, nếu cô đi cũng không biết cô ấy có nhà hay không.”
Lúc đó tôi đã phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời mình: quay về nhà hoặc là tiếp tục đi. Tôi nghĩ trong tâm: “Chẳng phải mình muốn đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân hay sao? Tại sao lại khảo nghiệm mình như vậy?”
Tôi quyết định ngày hôm đó nhất định tôi phải có được cuốn sách. Tôi tự nhủ: “Nếu cô ấy không ở nhà, mình sẽ chờ cho đến khi cô ấy trở về.” Đột nhiên tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, tôi đi bộ đến nhà cô ấy rất nhanh và đã mượn được cuốn sách.
Hai tháng sau khi đắc Pháp, tôi đã tìm được một công việc về nghiên cứu y học. Ông chủ đánh giá cao công việc của tôi nên đã gia hạn hợp đồng từ 6 tháng lên 1 năm. Khi thời hạn hợp đồng sắp kết thúc, ông chủ nói với tôi rằng ông đã giao công việc mà tôi đang làm cho một công ty sản xuất các sản phẩm sinh học, do vậy không thể tiếp tục gia hạn hợp đồng cho tôi nữa.
Tôi không hề cảm thấy mất mát. Tôi tin rằng Sư phụ nhất định có sự an bài cho tôi. Tôi đã dành toàn bộ thời gian tham gia vào giảng chân tướng qua điện thoại cho người Trung Quốc và tham gia vào đội trống lưng.
Quả nhiên không lâu sau, một người bạn đã giới thiệu với tôi về công việc hộ lý. Tôi nghĩ có lẽ đây chính là con đường tu luyện mà Sư phụ an bài cho tôi, vì vậy tôi đã tìm đến một trường tư để học những kỹ năng cần thiết. Sau khi tốt nghiệp, tôi nhanh chóng tìm được một công việc toàn thời gian trong một viện dưỡng lão. Nhìn lại quá trình hơn 10 năm tu luyện, tôi tin rằng đây là công việc tốt nhất dành cho tôi.
Lựa chọn đội trống lưng
Cách đây 10 năm, vào thời điểm thành lập Đoàn nhạc Tian Guo, có rất nhiều người tu luyện đã háo hức tham gia, tuy nhiên tôi đã không đăng ký bởi vì tôi nghĩ: “Tham gia vào hạng mục Đại Pháp nào cũng đều như nhau. Các đồng tu đang háo hức tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo, tại sao mình lại không tham gia các hạng mục khác đang thiếu nhân lực chứ?”
Năm 2010, người điều phối Đoàn nhạc Tian Guo thông báo họ vẫn cần thêm nhiều người, và tôi đã rất hạnh phúc khi cuối cùng vẫn có cơ hội tham gia. Tôi đã gọi điện ngay cho người điều phối và đăng ký vào đội sáo.
Trong vòng ba tháng tôi đã học được 5 khúc nhạc diễu hành, và đã có thể tham gia diễu hành. Được cùng tham gia diễu hành trong Đoàn nhạc Tian Guo khiến tôi cảm thấy rất tự hào và thần thánh.
Năm 2012, Hiệp hội Đại Pháp Toronto yêu cầu các học viên xây dựng lại đội trống lưng và tôi đã tham gia. Ngay sau đó tôi đã phải đối diện với một vấn đề lớn. Lần đầu tiên đội trống lưng tập luyện, chúng tôi mới biết rằng không có ai hướng dẫn, không ai biết chơi bài “Pháp Luân Đại Pháp Hảo“, và phần lớn những người tham gia đều chưa bao giờ chạm vào trống trước đó.
Hầu hết họ là những người mới. Vì tôi có chút ít kinh nghiệm, tôi không còn sự lựa chọn nào khác là phải cố gắng hết sức để dạy mọi người từ các động tác cơ bản, và sau đó dạy họ chơi bài “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”.
Khi đội trống lưng bắt đầu tham dự các sự kiện cộng đồng, tôi nhận ra rằng Đoàn nhạc Tian Guo và đội trống lưng luôn luôn cùng tham gia. Tôi chỉ có thể lựa chọn một mà thôi.
Đội trống liên tục tuyển người chơi mới. Vậy tôi nên làm gì? Tôi đã phải đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn. Tôi tự nhủ rằng mình phải lựa chọn theo Pháp, không phải theo sở thích cá nhân của tôi. Đoàn nhạc sẽ không bị ảnh hưởng nhiều khi thiếu vắng tôi, còn ở trong đội trống lưng thì tôi có thể khởi tác dụng lớn hơn, vì vậy tôi đã chọn ở lại với đội trống lưng.
Vượt qua tâm an nhàn để cứu độ chúng sinh
Năm 2007, gia đình tôi chuyển đến một cộng đồng mới. Chồng tôi không tu luyện Đại Pháp, và thường không bị cuốn hút bởi các hoạt động xã hội. Chuyển đến nơi ở mới, anh ấy đột nhiên lại nhiệt tình tham gia vào các hoạt động cộng đồng.
Anh ấy cho tôi biết các hoạt động sắp diễn ra trong cộng đồng chúng tôi và gợi ý tôi nên tham dự các hoạt động này thay vì ở nhà. Lúc đầu, tôi nói không có thời gian hoặc tôi không có hứng thú, nhưng anh ấy cứ lặp đi lặp lại điều này. Anh ấy nói tôi ích kỷ và tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân chứ không nghĩ cho người khác.
Sau đó, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ giảng. Tôi bắt đầu cân nhắc: “Thời gian của tôi nên dùng để làm gì? Chẳng phải để cứu chúng sinh sao? Tôi thường đi tới các cộng đồng khác để hồng Pháp và giảng chân tướng, tại sao tôi lại không làm điều đó trong cộng đồng của mình chứ?”
Phần lười biếng trong tôi lên tiếng: “Đây là một dự án lớn. Bạn có thể làm không? Đừng tạo thêm phiền toái cho bản thân nữa. Hãy quên nó đi.”
Phần đã tu luyện lại nói rằng: “Bạn có phải là một học viên Đại Pháp không vậy? Tại sao lại sợ ma phiền? Nếu không thử thì làm sao biết được có thể làm hay không?”
Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”.
Do vậy, tôi đã lựa chọn sẽ tham gia vào các hoạt động cộng đồng.
Đầu tiên, tôi giảng chân tướng cho những người làm việc trong cộng đồng. Tôi nói với họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc. Sau đó, tôi giúp họ tổ chức các hoạt động cộng đồng và các sự kiện cho người dân Trung Quốc và cho cả cộng đồng.
Vì là người tổ chức, tôi đã dễ dàng sắp xếp các hoạt động hồng Pháp trong các sự kiện. Tôi mời đội trống lưng tới biểu diễn, thiết lập gian hàng Đại Pháp, sắp xếp để mọi người biểu diễn các bài công pháp, hát bài hát của Đại pháp, và quảng bá Shen Yun.
Khi tôi vừa mới chuyển tới cộng đồng này, tôi đã có một giấc mơ mà trong đó mọi người đứng thành một vòng tròn quanh tôi trong ngôi nhà của tôi. Đằng sau mỗi người trong họ là hàng dài người. Tôi đã không hiểu giấc mơ này có ý nghĩa gì cho đến một ngày tại nhà tôi, tôi nói chuyện với người hàng xóm Trung Quốc về sự trải nghiệm tuyệt vời khi tu luyện Đại Pháp.
Giấc mơ nói với tôi rằng những người trong cộng đồng mới của tôi đang chờ để được cứu. Những người trong giấc mơ là những người hàng xóm này. Hàng dài sau họ chính là quần thể sinh mệnh trong thiên thể vũ trụ mà họ đại biểu.
Sự ngộ Pháp của tôi thấp đến nỗi tôi suýt nữa đã bỏ lỡ cơ hội cứu các chúng sinh này chỉ vì chấp trước vào sự an nhàn thoải mái của tôi.
Hai mắt tôi đẫm lệ khi viết bài chia sẻ này. Trong tâm tôi trào dâng lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ. Trong suốt hai mùa hè đầu tiên, cộng đồng đã có nhiều lễ hội lớn. Vào mùa đông, có lễ chúc mừng Tết Nguyên đán của cộng đồng người Hoa.
Sau đó không có các lễ hội nữa. Sư phụ vốn dĩ đã an bài hết thảy những điều tốt đẹp nhất cho tôi. Nếu tôi chọn ở nhà vì chấp trước vào sự an nhàn thoải mái, có lẽ tôi sẽ vô cùng rất hối hận.
Giảng chân tướng tại Đại hội Đại biểu Công đoàn
Các đồng nghiệp nơi tôi làm việc tin tưởng tôi. Khi chúng tôi thành lập công đoàn năm 2010, chủ tịch công đoàn đã yêu cầu tôi làm thủ quỹ và quản lý tiền.
Năm 2013, công đoàn cử tôi và chủ tịch công đoàn tham dự Đại hội Đại biểu Công đoàn hàng năm tại Ontario. Ở đó, tôi đã thấy một nghị quyết khẩn cấp về một sự kiện quốc tế và tôi đã bị sốc. Tại sao công đoàn lại quan tâm đến những vấn đề quốc tế?
Ngay lập tức tôi nghĩ đến những người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Chẳng phải tôi cũng có thể trình một nghị quyết khẩn cấp cho các học viên Pháp Luân Công đang bị bức hại ở Trung Quốc sao?
Sau đó, lại một lần nữa, phần lười biếng nói với tôi: “Đừng có không biết trời cao đất rộng như thế. Bạn chỉ là một người bình thường thôi mà lại muốn làm nghị quyết. Đây là việc của các học viên có năng lực, bạn không làm được đâu.”
Phía tu luyện của tôi phản đối: “Bạn có phải là một đệ tử Đại Pháp không? Chỉ cần có chính niệm, thì có việc gì là không làm được? Bạn cần phải nghĩ được đến đâu liền làm đến đó. Sau khi hành động rồi, vấn đề xuất hiện ở đâu thì giải quyết ở đó. Vẫn là lời giảng của Sư phụ: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói với chủ tịch rằng tôi cũng muốn đệ trình một nghị quyết khẩn cấp về Pháp Luân Công. Cô ấy đã đồng ý.
Tôi không biết hỏi ai, nhưng tôi biết rằng bất kể đó là ai, tôi sẽ phải giảng chân tướng. Đầu tiên, tôi hỏi một người bảo vệ. Sau khi nghe tôi giới thiệu, anh ấy dẫn tôi tới gặp một nhân viên công tác. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho người đó, trong khi nói nước mắt tôi đã tuôn rơi. Người nhân viên đó an ủi tôi và giới thiệu tôi tới một người đến từ Uỷ ban Liên đoàn Quốc tế.
Sau khi giảng chân tướng cho cô ấy, tôi hỏi cô ấy liệu tôi có thể đệ trình một nghị quyết khẩn cấp “Kêu gọi chính phủ Canada thúc giục chính quyền Trung Quốc phải chấm dứt ngay lập tức cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc”.
Cô ấy nói rằng cô ấy không thể tự ra quyết định và mời tôi tham dự cuộc họp của Uỷ ban Liên đoàn Quốc tế sau bữa tối. Cô ấy sẽ cho tôi vài phút để phát biểu trong cuộc họp và họ sẽ đưa ra quyết định.
Trong cuộc họp tôi đã miêu tả những người tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt luôn cố gắng hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn, Pháp Luân Công đã phát triển như thế nào, lợi ích về mặt sức khoẻ khi tu luyện Pháp Luân Công ra sao, và mức độ của cuộc đàn áp như thế nào.
Cuối cùng tôi nói về nạn mổ cướp nội tạng từ những người tu luyện còn sống. Sau khi nghe trình bày, chủ tịch nói: “Mặc dù đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng nó không khẩn cấp. Tôi đề nghị cô đệ trình một dự thảo nghị quyết vào Đại hội Đại biểu Công đoàn năm tới.”
Tôi đã chuẩn bị dự thảo nghị quyết này cho Đại hội tiếp theo. Hiệp hội Đại Pháp Toronto đã tìm một học viên phương Tây có kinh nghiệm giúp tôi soạn thảo bản nghị quyết và viết bài phát biểu dài 5 phút để giới thiệu về nghị quyết này.
Bước tiếp theo, tôi phải đảm bảo có đủ sự ủng hộ từ nơi làm việc của tôi cho bản nghị quyết này. Tôi gửi email tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công tới tất cả các thành viên của công đoàn. Tôi không mang tâm chấp trước vào kết quả. Tôi biết rằng dù nó có được thông qua hay không thì mỗi bước đều là giảng chân tướng và cứu người.
Tại Đại hội Công đoàn của đơn vị công tác, các thành viên đều biểu quyết thông qua việc đệ trình nghị quyết này lên Đại hội Đại biểu Công đoàn ở Ontario. Nghị quyết này đã được chủ tịch và bí thư ký, và được đệ trình tại Đại hội Đại biểu Công đoàn năm 2014.
Tôi phải cân nhắc các bước tiếp theo sẽ làm như thế nào. Tôi tự hỏi chính mình tại sao tôi lại đệ trình nghị quyết này. Tôi biết mục đích chính là giảng chân tướng và cứu người. Tôi không mang tâm chấp trước vào việc thông qua nghị quyết này. Tôi chỉ tập trung vào giảng chân tướng.
Miễn là nghị quyết này được in trong cuốn sách các nghị quyết, bất cứ điều gì khác tôi làm tại Đại hội đều là tốt. Tôi nghĩ, giống như các ứng viên tìm kiếm lá phiếu của công đoàn, tôi có thể phân phát tờ rơi trong Đại hội. Tôi biết, nghị quyết có được thông qua hay không thì tôi vẫn đạt được mục tiêu của mình.
Tôi in hơn 700 tờ rơi. Để làm cho chúng thu hút hơn, tôi đã sử dụng giấy màu vàng và in dòng chữ “Thu hoạch nội tạng sống” bằng chữ lớn và đậm. Mặt trước tôi để dòng chữ: “Xin hãy giúp chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống ở Trung Quốc bằng cách ủng hộ nghị quyết này.” Mặt sau tôi để thông tin về cuộc bức hại.
Đại hội năm 2014 có 1.300 đại biểu từ các nơi đến tham dự. Trong ngày đầu tiên tôi đã phát hơn 600 tờ rơi. Tôi đã nói với những người nhận tờ rơi này rằng đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Ngày tiếp theo tôi phân phát phần còn lại. Hơn một nửa số đại biểu đã nhận được tờ rơi.
Mục đích của tôi là giảng chân tướng và cứu người. Nếu nghị quyết này không được thông qua, tôi quyết định sẽ làm nó hàng năm. Ngày thứ hai của hội nghị, nghị quyết của tôi đã xuất hiện trên màn hình lớn.
Tôi bắt đầu phát chính niệm. Đến cuối ngày, hơn một nửa trong số các nghị quyết chưa tới lượt được biểu quyết. Lý do đưa ra là thiếu thời gian, nhưng tôi biết đó là do cựu thế lực. Tôi chờ đến ngày tiếp theo.
Ngày hôm sau, những nghị quyết của lĩnh vực khác xuất hiện trên màn hình lớn. Tôi tự hỏi tôi nên làm gì. Tôi quan sát thấy những người tham dự mà muốn phát biểu trong hội nghị thì đứng ở gần micro. Tôi đã đứng ở trước một micro và người chủ toạ đã cho tôi quyền được phát biểu.
Tôi hỏi điều gì sẽ xảy ra với những nghị quyết mà chưa được biểu quyết ngày hôm qua. Chúng có cơ hội được biểu quyết hay không?
Chủ toạ hỏi mã số nghị quyết của tôi là bao nhiêu và ông ấy nói ông ấy có thể sắp xếp cho nó được biểu quyết vào ngày tiếp theo hoặc ngày hôm sau nữa. Khi tôi trở lại ghế ngồi, một uỷ viên của Hội đồng nghị quyết đã chỉ cho tôi thấy thứ tự của các nghị quyết sẽ được đưa lên vào ngày tiếp theo và hỏi tôi có đồng ý hay không.
Cô ấy nói: “Nếu nghị quyết của cô không được đưa lên để biểu quyết thì cô vẫn có thể liên hệ với Hội đồng uỷ viên công đoàn. Họ có thể quyết định ban hành nghị quyết mà không cần thông qua biểu quyết.”
Tôi biết mục đích của tôi là giảng chân tướng để cứu người, tôi không muốn nghị quyết này được ban hành mà không thông qua biểu quyết. Tôi muốn nó được đọc trong hội nghị. Tôi nói với uỷ viên đó: “Đây là một vấn đề rất quan trọng. Tôi đã phát tờ rơi mấy ngày nay rồi. Không biết là bạn đã nhận được tờ rơi chưa?”
Cô ấy đã nhận được tờ rơi. Tôi nói với cô ấy trong nước mắt: “Những học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đang thực sự cần giúp đỡ. Tôi không quan tâm khi nào nghị quyết này đến lượt được biểu quyết, ngay cả khi nó ở lượt cuối. Làm ơn hãy sắp xếp cho nghị quyết của tôi có cơ hội được biểu quyết trong hội nghị này.”
Cô ấy cho biết cô sẽ cố gắng hết sức để giúp tôi.
Tôi đã xác định rằng nếu nghị quyết không được thông qua trong năm nay, hàng năm tôi sẽ phân phát tờ rơi. Tôi có thể cứu nhiều người hơn nữa vì mỗi năm đều có ít nhất 30% số đại biểu là người mới.
Tôi cảm nhận rằng cựu thế lực không thể ảnh hưởng đến tôi. Dù nghị quyết có được biểu quyết hay không, chúng cũng không thể ngăn cản tôi trợ Sư chính Pháp. Tôi buông bỏ tất cả tâm chấp trước và chỉ chờ Sư phụ an bài.
Vào ngày cuối của Đại hội, nghị quyết của tôi được đưa lên để biểu quyết. Khi tôi đứng trước micro, tôi giữ trong tâm sự uy nghiêm của một đệ tử Đại pháp, biết rằng tôi đã cứu được chúng sinh. Tôi giảng chân tướng một cách bình tĩnh và hợp lý. Khi kết thúc bài phát biểu, ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Khi người chủ trì tuyên bố bắt đầu biểu quyết, tất cả 1.300 đại biểu đã giơ thẻ biểu quyết để thông qua. Nghị quyết được đọc: “1. Thúc giục chính phủ Canada kêu gọi một cuộc điều tra quốc tế độc lập về nạn thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của chính phủ Trung Quốc. 2. Đề nghị chính phủ Canada đưa ra cảnh báo cho người dân Canada đi du lịch tới Trung Quốc để ghép tạng bằng cách thông báo với họ về nạn thu hoạch nội tạng sống ở Trung Quốc. 3. Yêu cầu chính phủ Canada công khai kêu gọi chấm dứt cuộc đàn áp bất hợp pháp Pháp Luân Công và ngay lập tức trả tự do cho các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ trong các trại lao động và trại tạm giam.” Nghị quyết này đã được nhất trí thông qua bởi Đại hội Đại biểu Công đoàn Ontario năm 2014.
Tiếp tục tu luyện
Hơn 10 năm tu luyện, tôi biết rằng sự tu luyện của tôi còn xa mới đạt tiêu chuẩn. Trở ngại lớn nhất của tôi là tâm chấp trước vào sự thoải mái. Tâm chấp trước này luôn cố gắng kiểm soát tôi. Tôi vẫn còn xa để tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã vị tha.
Việc chuẩn bị bài viết này đã giúp tôi hướng nội và tổng kết lại quá trình 10 năm tu luyện của mình, cũng đã giúp phơi bày ra những thiếu sót của tôi. Trong tu luyện tương lai, tôi sẽ tinh tấn tu bỏ hết thảy những thứ bất hảo để bắt kịp với tiến trình Chính Pháp.
Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ một bài thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm II:
Lý Trí Tỉnh Giác
Thiểu tức tự tỉnh thêm chính niệm
Minh tích bất túc tái tinh tấnTạm dịch:
Lý Trí Tỉnh Giác
Tự kiểm một hồi thêm chính niệm
Phân tích thiếu sót rồi tinh tấn
Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.
(Trình bày trong Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2016).
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/6/332491.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/8/158171.html
Đăng ngày 9-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguylên bản.