Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-07-2016] Hơn mười học viên làm việc tại nhà máy của tôi. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, kinh văn, luyện công, giảng chân tướng cho người thường, chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, và giúp nhau đề cao tâm tính.

Nhiều sĩ quan an ninh nội địa của thành phố đã có mặt tại nhà máy vào tháng 11 năm 2007, bắt giữ bất hợp pháp sáu học viên và đóng cửa nhà máy. Họ ra lệnh cho tất cả mọi người giữ im lặng và không cho phép bất cứ ai nói chuyện trên điện thoại di động. Họ chất vấn mỗi người xem có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không và mối quan hệ của họ với các học viên. Một số nhân viên sợ đến mức phát khóc.

Họ chia thành hai nhóm. Một nhóm lục soát nhà tôi và nhà của con trai tôi. Nhóm khác lục soát toàn bộ nhà máy bao gồm cả những chiếc giường mà nhân viên ngủ. Họ tịch thu đồ đạc của nhân viên, 60.000 nhân dân tệ mà chúng tôi vừa rút từ ngân hàng để trả lương cho nhân viên, xe của nhà máy, xe tải giao hàng, và số lượng lớn vật tư hàng hóa.

Tôi bị đưa đến đồn công an và bị còng tay vào một cái ghế sắt. Tôi đã phát chính niệm để thanh trừ những vật chất xấu trong không gian của mình. Đầu óc tôi trống không và không có bất kỳ một tạp niệm nào, tôi đã phát chính niệm đến tận 4 giờ chiều

Những cán bộ đã lục soát nhà tôi và nhà máy đã đến đồn công an. Họ tháo còng tay tôi ra khỏi ghế và yêu cầu tôi ký một số giấy tờ. Một số trong số họ nhận xét: “Anh là một người tốt.” Người đội trưởng cũng nói với tôi: “Anh là một người tốt. Chúng tôi đã mang theo dải băng niêm phong và lên kế hoạch niêm phong nhà máy. Nhưng tạm thời chúng tôi sẽ không có bất kỳ hành động nào.“

Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Họ đo huyết áp của tôi nhiều lần, và kết quả cho thấy huyết áp của tôi rất cao, khoảng 220 đến 230. Theo dự kiến ban đầu tôi sẽ bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức, nhưng sau khi đội trưởng nhìn thấy kết quả đo huyết áp, nên thay vào đó tôi bị đưa đến trung tâm tẩy não.

Một viên an ninh đã nói chuyện với tôi vào ngày hôm sau. Tôi đã giảng chân tướng cho anh ta về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Anh ta đặt một chai thuốc an thần trên bàn, ngụ ý rằng anh ta sẽ trông chừng tôi. Tôi nhìn thấy nó, nhưng không để tâm.

Một người bạn cũ đã đưa vợ tôi đến trung tâm tẩy não thăm tôi vào ngày thứ ba.

Bạn tôi đã khóc khi nhìn thấy tôi. “Anh không cần phải hy sinh công việc kinh doanh vốn đã mất hàng thập kỷ để gây dựng vì muốn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Vợ tôi cũng khóc. “Anh không quan tâm đến nhà máy, nhà cửa, và gia đình của mình,” cô ấy nói. “Anh chỉ nghĩ đến anh thôi. Anh có biết những gì đã xảy ra với nhà máy không? Nhà máy đã bị mất hết xe, tiền cũng mất, các nhân viên đã bỏ đi. Khắp nơi hỗn loạn.”

Nước mắt tôi giàn giụa, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra rằng tâm mình không nên bị động. Tôi ngừng khóc và nhẩm:

“Tu khứ danh lợi tình

Viên mãn thượng thương khung”

(“Viên Mãn Công Thành”, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Tu luyện vứt bỏ danh lợi tình

[Khi] viên mãn bèn lên trời xanh”

(“Viên Mãn Công Thành”, Hồng Ngâm)

Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác mà họ nói, tôi nhẩm những câu thơ trên cho đến khi tâm tôi tĩnh lại được và đầu tôi trống rỗng.

Đến lúc đó, nhân viên an ninh của tỉnh bước vào phòng. Ông ta nói với tôi: “Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh. Đừng có bướng bỉnh nữa. Hãy suy nghĩ về doanh nghiệp, gia đình và tương lai của anh đi.”

Tôi bảo họ quay về nhà, và rằng tôi biết mình cần phải làm gì.

Những phiên tẩy não được tổ chức hàng ngày vào lúc 8 giờ sáng và 1 giờ chiều. Các học viên được đưa tới một căn phòng và buộc phải xem video phỉ báng Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp. Các bức tường được dán đầy những bức tranh biếm họa bôi nhọ Sư phụ và Đại Pháp. Mỗi ngày, chúng tôi được yêu cầu phải nộp một “báo cáo tư tưởng”.

Lần đầu tiên đến phòng video, tôi đã cố gắng không nhìn vào những bức tranh biếm họa trên các bức tường. Tôi tiếp tục phát chính niệm hướng về chiếc tivi, để giải thể các vật chất xấu và khiến đầu video ngừng chạy.

50 phút sau video vẫn cứ chạy. Tôi cầu xin Sư phụ giúp gia trì chính niệm. Mười lăm phút sau, hình ảnh đã bị nhiễu. Sau đó, cả âm thanh và video đều tắt. Mỗi phòng trong trung tâm tẩy não đều được theo dõi, người quản lý video biết được cái tivi không hoạt động, do đó, ông ta ra lệnh cho tất cả các học viên trở về phòng của họ.

Sau khi chúng tôi trở về phòng, tôi vừa khóc vừa nói với các học viên khác: “Chúng ta không nên cho phép họ lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp. Hãy cùng phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác và ngăn không cho tivi hoạt động.”

Kỹ thuật viên đã thay băng và yêu cầu chúng tôi trở lại phòng video. Lần này, tất cả các học viên đều phát chính niệm, và chưa đầy 30 phút video ngừng chạy. Việc này diễn ra trong vài ngày, các kỹ thuật viên không thể tìm ra lý do tại sao tivi lại bị hỏng. Điều tương tự cũng xảy ra khi họ bật các băng bình thường khác.

Chính niệm của chúng tôi sau đó đã trở nên mạnh hơn, chúng tôi đã tự tin hơn. Chúng tôi cố gắng mở các ổ khóa từ bên trong phòng vào buổi tối để chúng tôi có thể gặp gỡ và chia sẻ những thể ngộ của mình.

Chúng tôi quyết định hình thành một nhóm phát chính niệm trong khi bị buộc phải xem video cho đến khi video ngừng chạy. Chúng tôi cũng đã quyết định phát chính niệm theo nhóm trong 30 phút sau khi ăn trưa và 1 giờ trước khi đi ngủ để giải thể các trung tâm tẩy não và thanh lý các sinh mệnh tà ác trong các không gian khác.

Chúng tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình một vài ngày sau đó, tôi đã chỉ ra rằng chúng tôi không nên viết “báo cáo tư tưởng” hàng ngày theo yêu cầu của trung tâm tẩy não. Một học viên cho biết chúng tôi chỉ nên viết báo cáo giả mạo để chúng tôi có thể được thả sớm hơn. Tôi nói rằng chúng tôi nên đường đường chính chính tín Sư tín Pháp và không nói dối. Khoảng nửa đêm chúng tôi mới chia sẻ xong.

Ngày hôm sau, người học viên đề nghị chúng tôi viết báo cáo giả nổi rất nhiều mụn nước trên môi. Ông ấy hỏi tôi xem liệu có phải vì ông đã nói những điều bất chân hay không, tôi trả lời: “Chúng ta nên luôn luôn chính niệm chính hành theo tiêu chuẩn của Pháp.”

Một hôm, trong khi phát chính niệm nhắm vào cái tivi, hình ảnh lại bị nhiễu một lần nữa. Đầu người trên màn ảnh lìa khỏi thân xác của anh ta và rơi xuống sàn. Tất cả các học viên đã chứng kiến cảnh tượng đó, chúng tôi nhận thức được rằng Sư phụ đã khích lệ chúng tôi làm tốt hơn trong việc duy hộ Đại Pháp.

Từ sự việc này tôi ngộ được rằng Sư phụ luôn luôn ở bên chúng ta, và uy lực của chính niệm đã đóng một vai trò rất quan trọng vào những thời khắc then chốt.

Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

(“Sư Đồ Ân”, Hồng Ngâm 2)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đầy đủ

Thầy có lực hồi thiên”

(“Sư Đồ Ân”, Hồng Ngâm 2)

Rồi một ngày tôi có một vấn đề tim nghiêm trọng, huyết áp của tôi khoảng 230 (một giả tướng do Sư phụ diễn hóa ra). Tôi đã được đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện bằng xe cứu thương. Họ buộc tôi phải tiêm tĩnh mạch, và tôi cầu xin Sư phụ giúp bằng cách ngăn cho thuốc không đi vào cơ thể. Người đứng đầu trung tâm tẩy não đã thảo luận với Phòng 610 và bộ phận an ninh nội địa, sau đó báo với gia đình đưa tôi về nhà.

Tôi trở về nhà sau khi trải qua 9 ngày tại trung tâm tẩy não. Và đó là lúc đó tôi mới phát hiện ra những gì họ muốn nói khi nói tôi là một người tốt: Khi công an lục soát nhà tôi, họ tìm thấy một biên lai quyên góp 20.000 nhân dân tệ tôi đã quyên góp cho uỷ ban xã để giúp đỡ những người nghèo vào năm 1991. Họ đã xác nhận tính xác thực của biên lai với uỷ ban xã. Trưởng thôn khẳng định sự đóng góp của tôi và nói tôi cũng giúp tài trợ xây dựng trường làng và gửi quà cảm ơn các giáo viên hàng năm. Những người hàng xóm cũng minh chứng cho tôi.

Công an đã nói chuyện với uỷ ban xã, nơi tôi đặt nhà máy. Nhiều cán bộ thôn cho hay, sau khi nhà máy của tôi được xây dựng, hàng năm tôi đều tặng bánh sinh nhật cho những người già trên 60 tuổi.

Các nhân viên an ninh nội địa đã lấy đi tiền và hàng hóa trị giá 560.000 nhân dân tệ. Tôi đã đề cập đến điều này trong đơn kiện Giang Trạch Dân, nguyên tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, người đã phát động phong trào bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Lá thư đã được gửi đến Toà án nhân dân Tối cao của Trung Quốc và Viện kiểm sát nhân dân tối cao.

Trong tất cả các trải nghiệm của mình, lý do tôi gặp phải những trở ngại và đau khổ là vì tôi không thể tu luyện theo tiêu chuẩn của Pháp và đã không hướng nội khi gặp vấn đề.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/17/158304.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/25/327254.html

Đăng ngày 5-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share