Bài viết của một phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-02-2016] Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có nhiều trải nghiệm kể từ ngày bắt đầu tu luyện. Câu chuyện đầy nghị lực của một cô bé 12 tuổi tên Bo là câu chuyện xúc động nhất trong vô số các câu chuyện cảm động mà tôi đã gặp trên bước đường tu luyện của mình.

Đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi này đã thể hiện một tín tâm tròn đầy vượt trên độ tuổi của cô bé. Nó cũng minh chứng sự thần kỳ của Đại Pháp mà nhờ đó cô bé mới có được sự trưởng thành và kiên định hiếm gặp ở một học viên trẻ tuổi.

Bo lớn lên trong một khu vực miền núi ở đó các học viên sống rải rác ở các ngôi làng liền kề. Đa số họ không có học vấn cao, nhưng họ đều quyết tâm tham gia vào phong trào lịch sử khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu độc tài Trung Quốc.

Kể từ tháng 06 năm ngoái, tôi cùng một vài học viên khác thường qua lại khu vực này. Chúng tôi giúp các học viên chuẩn bị đơn kiện Giang Trạch Dân.

Căn bệnh lạ được chữa khỏi

Vào năm 1998, ở tuổi 12, Bo bị chuẩn đoán mắc phải một căn bệnh hiếm gặp. Cô bé ho không ngớt và liên tục thở hổn hển. Các kĩ thuật y học hiện đại đã không thể chuẩn đoán được nguyên nhân của bệnh, vì vậy mà các bác sĩ cũng không thể tìm ra cách chữa trị.

Kỳ lạ nhất là khi cô bé ở trong bệnh viện, cô không xuất hiện triệu chứng nào của căn bệnh lạ. Tuy nhiên, ngay khi cô xuất viện, căn bệnh lập tức trở lại. Cô đã bị sút rất nhiều cân và ốm yếu.

Sức khỏe hồi phục nhờ tu luyện Đại Pháp

Dì của cô bé là một học viên Pháp Luân Công đã nói với cô rằng: “Sao cháu không thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp cháu.” Thế là cô bé nhanh chóng học các bài công Pháp từ dì của cô và đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Gia đình của cô bé đã chứng kiến cơn ho của cô trở nên thuyên giảm. Cuộc sống nhanh chóng trở lại với cô và cô trở thành một cô bé 12 tuổi khỏe mạnh với nước da hồng hào.

Một hôm mẹ của cô trong lúc dọn dẹp nhà đã phát hiện ra rất nhiều thuốc bị bỏ đi dưới giường của cô.

Cô bé nói: “Mẹ, con đã khỏi bệnh. Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã tịnh hóa thân thể con.” “Con đã không dùng một viên thuốc nào kể từ khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.”

Dân làng muốn học Đại Pháp

Khi câu chuyện của Bo được truyền đi, dân làng đã rất ngạc nhiên. Chứng kiến sự hồi phục của cô bé, 36 dân làng, gồm cả mẹ và chị gái của Bo cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Khi ngày càng có nhiều người mới bước vào, số điểm luyện công cũng tăng lên từ một thành hai, và sau đó là ba điểm. Có nhiều gia đình mà tất cả các thành viên đều bước vào tu luyện Đại Pháp. Chẳng mấy chốc, đạo đức của người dân trong làng được nâng cao và họ cùng nhau sống một cuộc sống an hòa.

“Thật là một nỗi hổ thẹn khi mà cuộc đàn áp bắt đầu sau khi chúng tôi chứng khiến sự hồi phục của cô bé,” một người dân làng nói. “Cuộc sống yên bình của hầu hết các gia đình đã bị phá vỡ.”

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Giang Trạch Dân, người đứng đầu của Đảng, đã ngăn cấm họ tu luyện Pháp Luân Công và thực hành theo các nguyên lý của môn tập. Người dân trong làng đều một lòng một dạ – Giang Trạch Dân phải bị đưa ra công lý.

Bo được nhận vào một trường đại học danh tiếng vào năm 2007. Cô đã nói với các bạn cùng phòng ký túc xá sự thật về Đại Pháp và cuộc đàn áp, vì vậy ban giám hiệu của nhà trường đã gây áp lực với cô và nói: “Giữa việc tiếp tục theo học đại học và việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô phải chọn một trong hai!”

Cô gái có giọng nói nhỏ nhẹ đáp lại: “Tôi chọn sẽ tu luyện Đại Pháp. Nếu không nhờ Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã không thể sống tới hôm nay, càng không thể trở thành một sinh viên đại học.”

Sau đó, cô kể với họ câu chuyện về cuộc đời của cô. Lãnh đạo nhà trường sau khi nghe xong câu chuyện của Bo đã hết sức ngạc nhiên và không thể nói được lời nào. Họ để cô tiếp tục theo học tại trường. Cô đã tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc và đang làm việc ở một thành phố lớn.

Niềm tin vào Đại Pháp vững như đá tảng

Khi mẹ và chị gái của Bo kể với cô qua điện thoại về việc khởi kiện Giang, cô nói không một chút do dự rằng cô cũng sẽ tham gia. Cô bắt chuyến tàu sớm nhất trở về làng của cô cách đó hàng trăm dặm.

Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Bo và nụ cười rạng rỡ của cô bé, thật khó có thể hình dung được những áp lực to lớn và những khổ nạn mà cô đã phải chịu đựng. Trong khi kể lại những trải nghiệm của mình, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt cô bé. Tôi cảm nhận được sự tôn kính của cô với Đại Pháp và Sư phụ, một niềm tin vững như đá vào Đại Pháp và niềm hạnh phúc của cô khi được là một đệ tử Đại Pháp.

Sau khi hoàn thành các thủ tục pháp lý khởi kiện Giang, cô phải trở lại nơi làm việc. Khi tôi tiễn cô ở ga tàu, cô thì thầm vào tai tôi: “Thật tuyệt khi được trở về nhà!”

Nhìn đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, tôi không khỏi xúc động bởi trái tim chân thành và niềm hạnh phúc vô bờ được là một học viên trên hành trình trở về ngôi nhà thật sự của cô.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/6/323162.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/25/155692.html

Đăng ngày 07-05-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share