Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 23-10-2015] Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (“Phật tính vô lậu”, Tinh tấn yếu chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Mọi người còn nhớ, tôi thường nói câu này với chư vị, rằng đệ tử Đại Pháp làm gì cũng trước hết phải nghĩ đến người khác. Mỗi khi phát sinh một sự việc nào đó, khi xuất hiện một tình huống nào đó, cũng không e dè việc nhỏ nhặt, thì niệm thứ nhất của tôi là nghĩ về người khác trước, bởi vì đã thành quen như thế rồi, tôi bao giờ cũng nghĩ đến người khác trước.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)

Tôi chỉ nhận thức Pháp lý về mặt lý thuyết trong khi học bài giảng của Sư phụ về vấn đề này, nhưng đã không chiểu theo Pháp. Một ngày, khi đang nói chuyện với một học viên về vị tư và vô ngã, đột nhiên tôi nhận ra lý do căn bản khiến mình đã vấp ngã trong nhiều năm tu luyện. Đó là vì tôi không chiểu theo Pháp của Sư phụ về vô tư và vô ngã. Sau đó tôi cảm thấy minh bạch, như thể đột nhiên bừng tỉnh!

Chúng ta học được từ Đại Pháp rằng nguyên nhân dẫn đến việc vũ trụ cũ suy hoại là do chưa kiện toàn cơ chế ban đầu, khiến những sinh mệnh trở nên vị tư. Bản tính vị tư là lý do tại sao nhiều chúng sinh dưỡng thành tất cả các loại chấp trước và bị rớt xuống nhiều tầng.

Sư phụ đã giảng:

“Vũ trụ mới kiện toàn các chủng nhân tố chưa được kiện toàn của cựu vũ trụ.” (Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ)

“Sinh mệnh tương lai đều là ‘vị tha’, sinh mệnh quá khứ là ‘vị tư’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Nhận thức của tôi là nếu chúng sinh của cựu vũ trụ không thể thay đổi căn bản bản tính vị tư của mình và trở nên vị tha, họ sẽ không thể tiến nhập vào vũ trụ mới. Sư phụ đã giảng cho chúng ta Pháp này để chúng ta có thể phù hợp với đặc tính của vũ trụ mới!

Tôi cảm thấy hổ thẹn vì mất quá nhiều thời gian mới ngộ ra vấn đề căn bản của mình. Pháp lý đã triển hiện cho tôi, tất cả các tế bào trong cơ thể của tôi dường như đột nhiên thức tỉnh. Tôi đã tu luyện trong nhiều năm, nhưng ngay cả khi đang làm ba việc, tôi vẫn tiếp tục mang ý niệm “Mình sẽ làm việc này hay việc nọ.” Tất cả các ý niệm của tôi đều dựa trên tự ngã, trên những việc mà tôi muốn làm. Tôi chợt nhận thức được rằng đây là lý do tại sao tôi tu luyện và cứu độ chúng sinh chậm như vậy, bất chấp tất cả nỗ lực. Nếu tôi nghĩ đến người khác trước trong mọi việc mình làm, trân trọng sinh mệnh của họ từ sâu trong tâm, họ hẳn đã thấy sự chân thành, từ bi ở tôi, và được đắc cứu.

Một ví dụ về việc tu chỉ vì bản thân mình là tâm tật đố, vốn đã can nhiễu đến nhiều học viên. Sư phụ đã chỉ ra tâm tật đố và giảng một chủ đề riêng trong Chuyển Pháp Luân. Mức độ tật đố của một người trực tiếp phản ánh tâm tính của người đó. Người tu luyện chắc chắn không viên mãn trừ khi chúng ta loại bỏ tâm tật đố. Nhưng tại sao chúng ta không thể tận xả sau nhiều năm tu luyện như vậy? Tại sao chúng ta chỉ chế ước chấp trước này một cách bị động, nhưng lại không thể buông bỏ nó? Một số học viên đã phát chính niệm để xả bỏ nó, nhưng không thể làm được.

Nhận thức cá nhân tôi đó là do chúng ta không thay đổi bản tính vị tư của mình để đạt đến vô ngã. Khi những người khác làm được tốt, liệu chúng ta có thể vui mừng như ví dụ Sư phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, tâm tật đố sẽ không có chỗ để tồn tại. Nếu như gốc rễ của tâm tật đố không được động chạm tới, nó chỉ giống như cắt lá tỉa cành, nhưng không bao giờ nhổ tận gốc. Trong trường hợp này, dù chúng ta có làm tốt ba việc, tâm tính của chúng ta vẫn không được đề cao, chúng ta vẫn là những sinh mệnh của cựu vũ trụ.

Tương tự như vậy, giảng chân tướng cho người thường về Pháp Luân Công sẽ hiệu quả hơn nếu ý niệm đầu tiên của chúng ta từ sâu thẳm trong tâm là để cứu những sinh mệnh này. Mặc dù một số người đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tuyên truyền bịa đặt của ĐCSTQ, chúng ta sẽ cảm thấy tiếc cho họ, thay vì cảm thấy khó chịu bởi những lời nói của họ.

Khi chúng ta trở nên vô ngã và vị tha, vị tư sẽ trở nên yếu nhược, và tâm vị kỷ sẽ dần dần thu nhỏ một cách không tự biết. Cuối cùng, tâm vị tư, vị kỷ sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.

Sau khi nhận ra chấp trước căn bản của mình, tôi cảm thấy vui vẻ, thuần tịnh và phù hợp với bản chất của vũ trụ mới. Thay vì cảm thấy chán nản, hoặc cao hứng nói về bản thân, bây giờ tôi trân trọng mối quan hệ tiền duyên của mình với tất cả chúng sinh. Tôi không còn cảm thấy thống khổ, và bất lực khi nhận ra chấp trước của mình. Tôi không còn sống trong bóng đêm của cuộc bức hại … Mỗi lần gặp cơ hội đề cao bản thân, tôi tự nhiên hướng nội tìm thiếu sót, tra lại từng niệm đầu, lời nói, và hành vi để xem chúng đã chiểu theo Pháp hay chưa. Tôi chính lại bản thân, và nhẫn chịu hơn. Tôi cảm nhận sâu sắc về sự mỹ diệu và thần thánh của việc đề cao dựa trên nhận thức của mình về Pháp. Tu luyện đã chuyển từ khó nhọc thành niềm vui. Cuối cùng tôi đã nhận thức được tu luyện bản thân là như thế nào!

Khi mới ngộ ra căn nguyên của vấn đề, tôi đã bị sốc. Tôi cảm thấy hổ thẹn vì nhận thức rất nông cạn của mình về Pháp và về việc không thể tu luyện vững vàng. Tôi cũng cảm nhận được Sư phụ đã vất vả ra sao khi cứu độ chúng sinh.

Vì có nhiều học viên như tôi, tôi muốn chia sẻ thể ngộ này, mặc dù những gì tôi nói có thể không hoàn toàn chính xác do tầng thứ tu luyện còn hạn chế. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để cảm tạ Sư phụ đã không bao giờ bỏ rơi tôi!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/29/153432.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/23/317975.html

Đăng ngày 26-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share