Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-10-2015] Khi lần đầu tiên đọc câu “mà tôi lại có một thể hệ độc lập của mình” trong Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ Quốc vào tết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần hỏi đáp) của Sư phụ Lý Hồng Chí, một số nghi ngờ và suy nghĩ bất kính của tôi đối với Sư phụ đã nổi lên. Tôi ngay lập tức ngừng đọc và hướng nội tìm. Tôi nhận ra rằng những suy nghĩ này bắt nguồn từ những bài giảng về thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Trong lúc chia sẻ những cảm nhận này với nhóm học Pháp địa phương, cụm từ “ngạo mạn” đã nổi lên trong tâm trí tôi. Tôi nhận ra rằng chấp trước này là nguyên nhân gốc rễ tạo ra những suy nghĩ bất chính của mình.

Trong bài Tiến đến viên mãn, Sư phụ đã giảng:

“Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu như thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi; chính vì tâm chấp trước căn bản kia chưa vứt bỏ, không thể ngay từ Pháp mà nhận thức Pháp.”

Tôi đã luôn nghĩ rằng mình giỏi hơn người khác. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi hiểu được tầm quan trọng của việc tu chính mình. Tuy nhiên, tôi đã sai khi coi động lực tu luyện của mình là để cảm thấy giỏi hơn những người khác. Tôi cũng nhớ tới vấn đề tật đố mà Sư phụ Lý Hồng Chí [đã giảng].

Theo thời gian, tâm ngạo mạn của bản thân đã phát triển đến mức tôi bắt đầu trở nên coi thường người khác. Tôi cũng cảm thấy rất khó để khoan dung cho những chấp trước của các học viên khác và nghĩ rằng họ tu luyện không tốt bằng mình.

Nếu ai đó từ chối chấp nhận “những lời khuyên đáng giá” khi tôi chỉ ra các chấp trước của họ, tôi luôn cảm thấy bực bội. Thái độ này của tôi đã tạo ra nhiều mâu thuẫn và gián cách giữa tôi và mọi người xung quanh.

Sư phụ Lý Hồng Chí đối xử với tất cả chúng sinh đều như nhau. Nhưng vì tâm ngạo mạn và tự mãn của mình, tôi đã hiểu sai sự từ bi vô lượng của Ngài, lý giải như là Sư phụ đối xử đặc biệt với mình, và tin là tôi sinh ra vốn đã tốt hơn những người khác.

Vì vậy, tâm ngạo mạn đã phát triển đến mức tôi bắt đầu tự tâm sinh ma và thậm chí bắt đầu thể hiện sự bất kính lớn hơn đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Tâm ngạo mạn của tôi dường như có liên quan trực tiếp với cảm giác tự mãn của bản thân. Hai chấp trước người thường này đã tràn ngập toàn bộ sinh mệnh khiến tôi gặp khó khăn trong việc hướng nội cũng như nhìn ra thiếu sót của mình. Ví dụ, việc đổ lỗi cho người khác [mỗi khi họ] bắt đầu tranh cãi với tôi đã trở thành bản năng.

Tôi đã dùng các Pháp lý cao tầng để đo lường người khác, nhưng chưa bao giờ đo lường chính bản thân mình. Tôi cũng bắt đầu nuông chiều các trạng thái bất chính khác như truy cầu danh lợi, và hiển thị. Điều này hoàn toàn trái ngược với sự vị tha và lòng từ bi của các sinh mệnh trong vũ trụ mới.

Sau khi nhận ra tất cả những điều này, tôi đã quyết định tống khứ các chấp trước nặng nề đó. Tôi bắt đầu bằng cách loại bỏ các cảm xúc hoặc suy nghĩ không tốt về người khác. Trong khoảng thời gian ấy, tôi trở nên thấu hiểu và khoan dung hơn.

Những thay đổi mà tôi đã trải qua giúp tôi giảng chân tướng dễ dàng hơn cho những người mà bị lừa gạt bởi những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Công.

Bây giờ tôi cảm thấy mình đang ở một cảnh giới hoàn toàn khác, một cảnh giới tràn đầy bao dung và từ bi. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/3/-316992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/10/21/153318.html

Đăng ngày 25-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share