Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-03-2015] Tôi là một học viên mới vừa bắt đầu tu luyện được hai năm. Trước kia tôi rất ghét muỗi và thường cố giết chúng nếu chúng vào nhà. Tôi luôn bôi thuốc chống muỗi suốt cả ngày và có thói quen sập cửa mạnh và nhanh để chúng không thể theo tôi vào nhà.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu rằng mình không nên giết muỗi. Nhưng thi thoảng tôi vẫn đốt hương đuổi muỗi và viện lý do biện minh cho việc giết chúng. Tôi tự bảo mình rằng tôi nên sống như người thường, hay là thật lãng phí tiền nếu tôi không dùng hương vì dù sao thì tôi cũng đã mua chúng rồi.

Một buổi tối khi tôi chuẩn bị ngủ, tôi nghe thấy tiếng muỗi vo ve quanh tai. Tôi lập tức cảm thấy rùng mình.

Tôi tự nhủ: “Mình có nên dậy và giết chúng không? Mình có nên đốt hương đuổi chúng không?”

Sau đó tôi nghĩ: “Nếu nó đốt mình, có lẽ bởi vì trước đây mình đã hại chúng. Mình nợ muỗi và giờ chúng quay lại đòi món nợ đó.”

Vì thế tôi nói trong tâm: “Nếu ta nợ ngươi, ta sẽ trả nợ. Nếu không, ngươi không nên hại ta.”

Sau đó tôi bị muỗi đốt vài nốt trên cánh tay, đùi và chân. Khi tôi gãi quanh những chỗ bị đốt, các nốt sưng to lên.

Tôi lại nói với mình: “Mình không nên gãi nữa. Mình là học viên Pháp Luân Công. Tại sao mình phải lo lắng về những nốt ngứa này?”

Rồi tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy tôi thấy da tôi mềm như chưa từng bị đốt và các nốt sưng cũng biến mất. Trước kia, sau mỗi lần muỗi đốt da tôi phải mất hàng tuần mới lành lại. Nếu không có một vài nốt nhỏ trên da thì tôi hẳn sẽ nghĩ đó là một giấc mơ.

Trải nghiệm này khiến tôi nhận ra sự kỳ diệu phi thường của tu luyện.

Nhân dịp Tết Trung Thu tôi về quê thăm mẹ, nhìn quanh toàn căn nhà của mẹ, tôi nhận ra cửa phòng ngủ của mẹ lúc nào cũng đóng.

Bà bảo tôi: “Không hiểu sao dạo này có rất nhiều muỗi. Mấy hôm trước mẹ đã giết khá nhiều muỗi nhưng sau đó cảm thấy việc làm này có gì đó không đúng. Vì thế mẹ đã không giết chúng nữa và chỉ đóng cửa phòng ngủ để tránh không cho chúng vào.”

Tôi đã kể cho mẹ về trải nghiệm của mình.

Bà nói: “Mẹ nên hướng nội để giải quyết vấn đề. Mẹ cần đề cao trong tu luyện. Đôi lúc mẹ không thể hành xử theo tiêu chuẩn mặc dù mẹ đã thuộc lòng điều đó.”

Tôi nói: “Mẹ nói đúng. Thực ra, việc muỗi đốt không phải là ngẫu nhiên. Giờ cửa phòng ngủ của con không phải đóng nữa vì muỗi không phải là vấn đề đối với con nữa. Nhưng con vẫn không chịu được tiếng vo ve liên tục của chúng khi con ngủ.”

Dường như muỗi lại quay lại ngay khi tôi nói tôi ghét phải nghe tiếng vo ve của chúng. Một đêm khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm, một con muỗi bay quanh tai tôi. Ngay khi nghe thấy tiếng của chúng, một cảm giác lạnh chạy dọc xương sống tôi và tôi cảm thấy rùng mình khắp thân thể.

Tôi tự hỏi: “Tại sao mình phản ứng với tiếng muỗi mạnh mẽ đến vậy? Trên đời có vô số âm thanh, tại sao mình sợ tiếng muỗi? Đó chính là do tâm sợ hãi. Nó không phải là mình. Mình không sợ.”

Sau đó tiếng vo ve của muỗi không bao giờ còn khiến tôi bận tâm. Có vẻ như lũ muỗi cho rằng tâm tính của tôi chưa đề cao thực sự nên chúng mới tiếp tục bay quanh đầu tôi cả buổi đêm.

Tôi nói với mình: “Giờ mình đã hiểu. Muỗi ở đây để mình có thể đề cao tâm tính.”

Tôi ngộ ra rằng các vấn đề sẽ không xảy ra nếu chúng ta coi mình thực sự là người tu luyện và dùng chính niệm đối đãi với mọi vấn đề gặp phải. Những cái được coi là rắc rối trong cuộc sống của người tu luyện chính chỉ là để họ đề cao tâm tính. Vì mục tiêu cuối cùng của chúng ta là đề cao tâm tính, do vậy mà những rắc rối gặp phải kỳ thực đều là hảo sự.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/29/306642.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/10/149679.html

Đăng ngày 12-05-2015: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share