Bài viết của Đức Vân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở miền Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-02-2015] Thời gian thấm thoát trôi qua! Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, ông Lý Hồng Chí, người mà các học viên gọi là “Thầy” hay “Sư phụ” đã phổ truyền môn tu luyện này được gần 23 năm. Nhiều người đã đón nhận các nguyên lý của Đại Pháp, vẫn kiên định tinh tấn và đề cao trong tu luyện của họ.

Tôi nhớ Sư phụ đã tham gia Hội Triển lãm Sức khỏe Đông Phương tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 1993. Tại gian hàng của Pháp Luân Đại Pháp, người xem rất đông.

Ở sự kiện đó, Sư phụ nhận giải thưởng cao nhất: “Giải thưởng thúc đẩy tiến bộ khoa học” và “Giải vàng đặc biệt”. Sư phụ cũng được trao tặng danh hiệu “Khí công sư nổi tiếng nhất” và Pháp Luân Đại Pháp được công nhận là “Minh Tinh Công Phái”.

Sư phụ đã diễn thuyết về ba chuyên đề nghiên cứu và mọi người tham gia chật kín. Mọi người rất phấn khích, đáp lại bằng những tràng vỗ tay lớn như sấm và ca ngợi Sư phụ vô tận. Pháp Luân Đại Pháp tạo chấn động lớn ở Bắc Kinh.

Bước trên con đường tu luyện

Một người họ hàng của tôi đã đến thăm chúng tôi vào dịp Tết Nguyên Đán năm 1994. Ông mang theo một máy phát video và một băng hình Pháp Luân Đại Pháp để giới thiệu môn tu luyện và các bài công pháp.

Vào lúc đó, bốn người chúng tôi đã cùng nhau tu luyện. Chúng tôi xem băng hình và học các bài công pháp mỗi tối. Mặc dù chúng tôi cảm thấy lạnh, nóng, bắt đầu ho hen, nôn mửa hay bị tiêu chảy và đau đầu, nhưng không ai trong chúng tôi từ bỏ.

Thiên mục của tôi được khai mở. Khi thiền định, tôi nhìn thấy nhiều vị Phật, Bồ Tát, nước và những ngọn núi.

Rồi tôi thấy một vị Phật có tóc xoăn và tay kết ấn được bao phủ bởi ánh sáng vàng kim. Sau đó tôi nhận ra đó chính là Sư phụ. Sư phụ từ bi của chúng ta đã cho tôi thấy những hình ảnh này nhiều lần để tăng cường ý chí tu luyện của tôi.

Tham dự lớp học mười ngày của Sư phụ ở Trường Xuân

Tôi đã may mắn được tham dự lớp học ở Trường Xuân từ ngày 28 tháng 04 đến ngày 08 tháng 05 năm 1994. Khoảng 3.000 người đã tham dự. Do bị hạn chế không gian nên Sư phụ đã giảng Pháp cả ban ngày và ban đêm trong mười ngày.

Vào ngày đầu tiên, chúng tôi đi xe điện đến lớp học nhưng do bị mất điện nên xe phải dừng. Chúng tôi ra khỏi xe và đi bộ đến lớp.

Một người bị chẩn đoán là tăng áp thần kinh cổ tử cung, đã từng đi khám các bác sĩ trong hơn một tháng nhưng cô không khá hơn chút nào trước khi tham dự lớp học. Ngay sau khi nghe các chuyên đề nghiên cứu của Sư phụ, cô đã quyết định tham dự [lớp học]. Trên đường đến lớp, cô không cảm thấy đau đớn và tất cả các triệu chứng của cô đều biến mất.

Chúng tôi nói chuyện với Sư phụ suốt giờ nghỉ giải lao và vào cuối buổi học. Sư phụ rất tốt bụng và hiền lành. Sau này tôi vẫn thấy Sư phụ như lúc Ngài nhìn tôi. Sư phụ điềm đạm, hai má hồng hào và làn da mềm mại. Sư phụ trông như chỉ hơn 30.

Sư phụ đồng ý chụp hình chung với các nhóm học viên vào ngày 01 tháng 05. Khi Sư phụ tiến đến nhóm chúng tôi, Sư phụ nhìn bố tôi, ông đã bị trầm cảm và ngã bệnh từ khi anh trai tôi qua đời. Khi bố tôi nhìn thấy Sư phụ đang rất bận rộn, ông đã giữ im lặng. Nhưng rồi, bố tôi không còn cảm thấy đau và trầm cảm sau khi Sư phụ nhìn vào ông.

Sư phụ giảng:

“Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi Sư phụ giảng về những điều này, bố tôi nhận ra rằng Sư phụ cũng đang nhắm vào ông. Ông đã quên đi tất cả lo lắng của mình. Ông nói: “Thật kinh ngạc – Sư phụ đã quản bố rồi”. “Bố không còn đau khổ về cái chết của con trai nữa. Cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài!”

Một người bà con của tôi tiên đoán vào những năm 1980 rằng trong tương lai, nhân loại có thể tu luyện thành Phật, Bồ Tát, Thần, và Phật chủ sẽ chuyển sinh ở miền Đông Bắc Trung Quốc. Ông ấy cũng nói rằng gia đình chúng tôi là ở trong số những người sẽ bước đi trên con đường tu luyện. Lời tiên đoán này đã thành sự thật.

Sau khi trở về nhà, tôi nói với Sư phụ từ trong tâm mình: “Pháp Luân Đại Pháp đã cắm rễ trong tâm của con và trở thành một phần của cuộc đời con.”

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực mọi người đã có tác dụng của lực lượng chủ lực rồi, đặc biệt trong quãng thời gian này, chư vị bảo đảm đã là chủ lực rồi.” (Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải • Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân”)

Tôi hiểu rằng, là những người đầu tiên đắc Pháp, chúng tôi phải nói cho những người trong vùng chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp.

Tình nguyện giúp mọi người học Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được năm tháng, tôi có một giấc mơ. Một giọng nói hỏi tôi liệu tôi có muốn làm công tác tình nguyện viên không và không cần suy nghĩ một giây nào tôi trả lời có. Tôi không hiểu được đó nghĩa là gì nhưng sau này tôi nhận ra rằng tôi ở đây là để giúp mọi người học Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi bắt đầu lập ra một điểm luyện công ngoài trời và tôi trở thành phụ đạo viên. Đây là công tác tình nguyện mà tôi tự nguyện làm.

Tổng trạm phụ đạo Trường Xuân đã mở một khóa huấn luyện cho các phụ đạo viên từ các thành phố và thành thị khác trên toàn quốc. Khóa huấn luyện này được tổ chức trong một hội trường ở Đại học Cát Lâm.

Các học viên đã xem băng hình bài giảng của Sư phụ và luyện các bài công pháp mỗi ngày. Sư phụ tặng cho mỗi tổng trạm phụ đạo một bộ các băng giảng Pháp của Ngài. Chúng tôi được hướng dẫn cách để giới thiệu với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, làm thế nào để dạy các bài công pháp và rằng chúng tôi phải thực hiện những việc này một cách miễn phí với bất kỳ ai.

Truyền rộng Pháp thông qua truyền miệng

Càng ngày càng nhiều người đến học các bài công pháp tại điểm luyện công ngoài trời này sau năm 1996. Các học viên đã truyền miệng và truyền các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp đến bạn bè và người thân của họ. Pháp Luân Đại Pháp nhanh chóng lan rộng trên toàn Trung Quốc mà không có bất cứ quảng cáo nào.

Trong lúc rảnh rỗi tôi thường đến những thành phố khác để mua các cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp và các tài liệu cho các đồng tu. Tôi nghe theo lời Sư phụ và bán chúng đúng giá gốc. Tôi cũng đến các thành thị lân cận và giúp các học viên ở đó lập điểm luyện công ngoài trời.

Tổng trạm phụ đạo Trường Xuân đã sẵn sàng cho “Triển lãm Tranh vẽ, Tranh thư pháp và Nhiếp ảnh kỷ niệm năm năm Sư phụ truyền Pháp” vào tháng 03 năm 1997.

Chúng tôi đã gửi đi khoảng 200 tác phẩm từ địa phương chúng tôi. Tác phẩm lớn nhất là một tấm bảng bằng đồng dài 1,8 mét. Chúng tôi nhận được hai giải thưởng và 500 học viên đã đến xem cuộc triển lãm, nó diễn ra trong 10 ngày và có khoảng 10.000 người đến xem.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, cảnh sát và các nhân viên viện kiểm sát thường hỏi tôi là ai đã chi trả chi phí cho các chuyến đi của tôi. “Tôi tự chi trả các khoản chi phí của mình”, tôi nói. “Tôi không kiếm tiền lời từ các cuốn sách hoặc tài liệu. Tôi bán chúng đúng giá gốc.” Họ không thể hiểu được điều đó và hỏi tôi tại sao tôi làm như vậy. Tôi bảo họ rằng tôi làm thế vì tôi muốn mọi người trở thành người tốt trở lại.

Cảnh sát đã để tôi yên sau buổi thảo luận năm 1999 đó.

Những ký ức vĩnh hằng

Là một học viên lâu năm và là một phụ đạo viên, tôi đã may mắn khi được tham dự Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm các phụ đạo viên tại Trường Xuân.

Bất cứ khi nào tôi đọc kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998],” từng cảnh tượng của Pháp hội triển hiện ra trước mắt tôi và từng lời Sư phụ vẫn vang vọng trong tim tôi.

Hội thảo được tổ chức ở khách sạn quốc tế Shangri-La. Tôi ở trong những học viên khóa đầu tiên bước vào khán phòng và thật tuyệt khi nhìn thấy những bông hoa rất đẹp trên sân khấu. Bầu không khí thật trang nghiêm, thanh bình và ấm cúng. Thật khác biệt so với các hội thảo mà tôi đã từng tham dự trước đây. Khán phòng chật kín người nhưng rất yên tĩnh.

Tôi nói với một học viên ngồi kế bên rằng tôi đoán là Sư phụ sẽ đến. Anh ấy không nghĩ điều đó có thể xảy ra vì Sư phụ đã ở Mỹ quốc vào thời điểm đó.

Vào 5 giờ chiều Sư phụ từ bi của chúng ta đã xuất hiện ở cửa ra vào. Tiếng vỗ tay hoan nghênh nổ ra như sấm, Sư phụ mỉm cười khi Ngài đi vào khán phòng và vẫy tay chào mọi người trên lối đi đến bục giảng. Các học viên tặng hoa và khi Sư phụ bước lên sân khấu, Ngài đã chắp tay hợp thập chào các học viên. Sư phụ bảo các học viên ngồi xuống sau một tràng vỗ tay dài.

Sư phụ biết các học viên muốn gặp Sư phụ, vì vậy Ngài đã ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao. Chúng tôi nghe bài giảng của Sư phụ với niềm hạnh phúc. Những lời sau đã làm tôi cảm động nhất:

“Chư vị cảm thấy những việc chư vị làm dường như khá đơn giản, cũng không giống công tác lãnh đạo của người thường vốn có thù lao. Chư vị hoàn toàn đều là làm dựa vào nhiệt tình của mình cùng nhận thức về Pháp, xem ra dường như rất đơn giản, không có việc gì kinh thiên động địa hết. Nhưng tôi nói với chư vị, những gì mà biểu hiện càng bình thường ở phía người thường nơi đây, thì có thể là biểu hiện ở cảnh giới mà chư vị tu luyện tới [nhưng] chư vị không nhìn thấy được lại là hết sức oanh động.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998]”)

Một dòng điện ấm áp chạy qua cơ thể tôi. Thật thần thánh khi làm công tác tình nguyện viên này. Trong suốt 10 phút giải lao, các học viên đã vây quanh Sư phụ và hỏi nhiều câu hỏi. Sư phụ trả lời từng câu một cách nhẫn nại. Lần Pháp hội đó kéo dài hơn năm giờ đồng hồ.

Sau này chúng tôi đã được người tổ chức Pháp hội cho biết rằng Sư phụ đã chi trả mọi chi phí cho khán đường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/15/304629.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/22/149431.html

Đăng ngày 18-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share