Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-12-2014] Tôi tên là Liên Hoa – là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ một thị trấn nhỏ ở phía đông bắc Trung Quốc. Một ngày nọ, khi đang đi cùng với một đồng tu, chúng tôi bị một chiếc xe hơi đi ngược chiều đâm trúng. Chúng tôi bị bắn ra khoảng bốn mét. Tôi bị ngã ngửa đập đầu và lưng của mình xuống đất, và ngất đi. Đồng tu của tôi thì bị dính đầy máu trên khuôn mặt, nhưng thương tích ít nghiêm trọng hơn.
Cô ấy tỉnh dậy trước và những người vây quanh thì đang gọi xe cứu thương. Lời đầu tiên cô nói là: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp, và được Sư phụ chúng tôi bảo hộ. Chúng tôi không cần gọi xe cứu thương, và không muốn bất cứ ai gặp rắc rối.” Cô ấy cứ lặp đi lặp lại những gì mình nói.
Tôi tỉnh dậy và có thể nghe thấy cô ấy. Niệm đầu tiên của tôi là: “Tôi là một học viên Đại Pháp, tôi phải đứng lên, vì chúng tôi đã được Sư phụ bảo hộ!” Tôi gắng sức ngồi lên và nói: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi không muốn gây rắc rối cho người tài xế đã đâm phải mình. Chúng tôi sẽ ổn thôi, và không cần phải đi đến bệnh viện.”
Người tài xế, những người ngoài cuộc, và bốn nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đã ngạc nhiên. Họ nói rằng chúng tôi gần như đã chết, nhưng tất cả chúng tôi vẫn có thể suy nghĩ về việc không muốn gây rắc rối cho người tài xế. Họ nói rằng các học viên Đại Pháp đều rất tốt bụng!
Sau đó, một người tài xế khác, đã rớt nước mắt và nói: “Tôi từng nghe mọi người nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, chỉ là hôm nay tôi mới được tận mắt trông thấy điều đó. Pháp Luân Đại Pháp thực sự là tốt, và các học viên đều rất tốt bụng.”
Dù sao, một chiếc xe cứu thương cũng được gọi đến, vì vậy chúng tôi quyết định sử dụng cơ hội này để chứng thực Pháp và cứu người. Tôi muốn biến điều dường như không tốt này thành một điều gì đó tốt đẹp.
Chúng tôi được đưa đến bộ phận chăm sóc đặc biệt tại một bệnh viện. Tôi nói với bác sĩ rằng tôi không cần bất kỳ sự chăm sóc y tế nào. Bác sĩ không nghe, và hỏi tôi số điện thoại của gia đình để ông có thể thông báo cho họ, tôi đã cung cấp số điện thoại.
Khi được nghe nói về vụ tai nạn, gia đình tôi vội vã tới bệnh viện. Họ muốn hỗ trợ các chi phí y tế. Một thân nhân tỏ ý muốn hỗ trợ tôi 1000 nhân dân tệ, người khác muốn hỗ trợ 2000 nhân dân tệ. Đây không phải là những người giàu có nên tôi đã nói với họ rằng tôi không thể lấy tiền của họ. Tôi muốn họ tiết kiệm tiền học cho con cái của mình. Một trong số những gia đình này đang có con học tại một trường đại học và rất thiếu thốn. Cô ấy đã khóc vì sự quan tâm của tôi.
Một vài thành viên trong gia đình tôi yêu cầu người tài xế phải trả các chi phí y tế. Tôi đã ngăn họ lại, và nói với người tài xế rằng tôi không đổ lỗi cho ông về vụ tai nạn và ông có thể đi. Người tài xế đã khóc và quỳ xuống. Ông nói: “Tôi chưa bao giờ gặp một ai như chị. Tôi có vài nghìn nhân dân tệ ở đây, xin hãy cầm lấy.” Tôi từ chối, và giải thích với ông rằng tôi là một học viên, và luôn nghĩ tới người khác trước.
Sau đó, tôi hỏi người tài xế xem liệu ông đã gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hoặc các tổ chức liên đới của nó chưa. Tôi nói tôi muốn giúp ông ấy thoái xuất, như thế, ông ấy sẽ được an toàn khi ĐCSTQ bị diệt vong. Người tài xế đã gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong, và đồng ý thoái khỏi nó.
Một trong những người thân của tôi đang làm việc trong bệnh viện. Cô ấy đã tới thăm tôi, và đề nghị tôi đến ở với cô ấy trong một vài ngày, vì vậy tôi ra viện và về nhà cô ấy.
Trước khi trở về nhà mình, tôi đã ở lại nhà cô ấy trong năm ngày. Tôi cảm thấy khó chịu và dường như cơ thể bị tổn thương ở khắp mọi nơi. Tôi tận dụng từng chút thời gian để học Pháp và luyện công. Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ mình nên giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những tài xế của công ty đó. Tôi lấy một số tài liệu thông tin và đến thăm họ. Họ có thể nhận thấy khuôn mặt tôi vẫn còn thâm tím, nhưng họ rất ngạc nhiên khi tôi có thể ra ngoài đi lại. Họ bảo tôi về nhà và nghỉ ngơi: “Chúng tôi sẽ phân phát những thông tin này giúp chị.”
Tôi đã có cơ hội giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho nhiều người tài xế, do đó biến tai nạn trở thành một điều tốt đẹp cho tất cả.
Hơn nữa, tôi cảm thấy rằng sự cố này đã khai mở trí huệ của mình hơn nữa. Tôi đã hiểu lời dạy của Sư phụ về cấu trúc vũ trụ mà tôi chưa hiểu trước đó. Đại Pháp thật kỳ diệu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/22/301824.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/9/147897.html
Đăng ngày 29-01-2015: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.