[MINH HUỆ 06-08-2014] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu!

Tôi năm nay 79 tuổi, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 19 năm. Ở độ tuổi cao thế này, một người thường có thể không còn nhanh nhẹn nữa. Nhưng tôi vẫn nghe và nhìn rất rõ, thậm chí tôi có thể làm những công việc chân tay nặng nhọc khi cần thiết.

Chẳng hạn, gần đây tôi đã leo cầu thang bộ lên tầng hai để sửa mái nhà cho gia đình tôi. Một lần khác, bốn học viên lớn tuổi và tôi đã hoàn thiện được một chiếc thuyền diễu hành, mất khoảng một tuần để thiết kế, mua đồ và lắp ráp. Trong thời gian này, đôi khi tôi đã làm việc đến 10 tiếng đồng hồ một ngày. Thậm chí ngay cả sau khi trở về nhà, tôi vẫn còn suy nghĩ xem làm thế nào để có thể cải thiện thiết kế mái vòm. Tôi đã dốc hết sức lực, nên ngay sau khi hoàn thành công việc, tôi đã nằm ngủ luôn trên sàn nhà.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là 2 giờ sáng. Tôi lại bắt đầu lên kế hoạch để tiếp tục hạng mục của mình vào ngày tiếp theo. Vẫn chưa đến giờ phát chính niệm, nên tôi đã làm việc, và tiếp theo là luyện năm bộ công pháp. Tôi không thấy mệt mỏi hay đau đớn một chút nào cả, tôi luôn luôn ngồi ở tư thế song bàn để luyện bài công pháp số năm trong một tiếng rưỡi đồng hồ.

Thông qua học Pháp, tôi ngộ ra rằng các đệ tử chân tu có thể loại bỏ các chấp trước và có được thể ngộ chân chính về vị tha. Chỉ khi một người đặt chúng sinh trong tâm mình, người đó mới có thể vượt qua mọi khó khăn, không ngại sống chết, và sẽ rèn luyện thành kim cương. Tu luyện là nghiêm túc, và có những tiêu chuẩn nhất định. Nếu bạn muốn lu luyện, bạn cần phải rất nỗ lực thì mới có thể làm được tốt nhất.

Mỗi khi tôi đối mặt với khổ nạn, tôi đều nghĩ rằng đó là cơ hội để tôi đề cao bản thân, buông bỏ các chấp trước và đề cao tâm tính. Chính niệm rất quan trọng và chúng ta không thể đi đường vòng để né tránh vấn đề. Chỉ khi tâm chúng ta ngay chính thì chúng ta mới có thể vượt qua những khổ nạn. Hơn nữa, chúng ta được Sư phụ ban cấp cho trí huệ và những khả năng siêu thường.

Tôi mong muốn chia sẻ ba trải nghiệm của bản thân đã giúp tôi buông bỏ đi những quan niệm và các chấp trước của người thường.

Con trai tôi và công việc của cháu

Khi tôi đến Mỹ vào năm 2000, tôi đã để lại tất cả tiền tiết kiệm của mình cho con trai tôi, lúc đó cháu đang thất nghiệp ở Trung Quốc. Khi đó tôi đã nghĩ rằng, nếu như căn hộ của cháu bị chính quyền phá dỡ, thì cháu sẽ cần tiền để mua một căn hộ mới. Nhưng hơn 10 năm qua, việc phá dỡ căn nhà vẫn chưa từng xảy ra.

Điều phối viên ở địa chương chúng tôi cần mượn tiền của các học viên để quảng bá biểu diễn Thần Vận. Trong khi học Pháp, tôi đã nhận ra rằng tiền của tôi là một phần tài nguyên của Đại Pháp, không phải là để cho gia đình tôi mua một căn hộ mới. Suy nghĩ rằng tiền nên phải được dùng vào việc cứu người, nên tôi đã nghĩ đến việc đòi nó lại. Sau khi nghe ý kiến của tôi, mọi người trong gia đình tôi ở Trung Quốc rất lưỡng lự khi đưa lại cho tôi quỹ tiền khẩn cấp này. Rốt ruộc, tôi đã thuyết phục được họ và dùng số tiền để quảng bá Thần Vận sau khi lấy lại.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Con trai tôi không chỉ tìm được một công việc ổn định, mà còn được thăng chức. Cháu đã có thể tự sửa sang được nhà cửa và thậm chí còn trợ cấp cho tôi một khoản tiền nhỏ. Hơn nữa, cháu đã lập gia đình và hai vợ chồng cháu sống rất hạnh phúc.

Từ sự việc này tôi đã ngộ ra rằng, khi một học viên buông bỏ quan niệm của người thường, thì hoàn cảnh sẽ cải biến, ví dụ như những gì đã xảy ra với con trai tôi. Tôi đã rất biết ơn sự từ bi của Sư phụ.

Gặp tai nạn xe nơi

Tôi bị tai nạn xe hơi vào ngày 30 tháng 01 năm ngoái. Một chiếc xe hơi đã đâm vào tôi, húc ngã tôi và đẩy tôi lao về phía trước khoảng tầm 3 mét. Biết rằng mình không sao cả, tôi đứng dậy và bước đi. Sau đó tôi viết bài chia sẻ với tiêu đề “Ngộ trong tu luyện” và nó đã được đăng tải trên website Minh Huệ

Sau khi vượt qua khảo nghiệm sinh tử này, tôi thấy bản thể của mình có những cải biến đáng kể. Những nốt đồi mồi của tôi đã nhỏ hơn và mờ đi, và dần dần biến mất. Khi vết sưng tấy trên chân trái của tôi giảm đi, tôi đã để ý thấy rằng có chỗ sưng phồng trên đầu gối dày 2,5cm – trước kia ở chỗ đó không hề có thịt. Tôi hiểu ra rằng Sư phụ đã đặt một đệm thịt vào chân của tôi khi tôi bị xe đâm để chân tôi không bị gãy.

Cải biến bản thể này cũng xuất hiện trong khi tôi đả tọa. Do chân của tôi rất cứng, nên tôi không thể để các lòng bàn chân của mình hướng lên phía trên trong khi luyện bài công pháp số năm. Hiện tại các lòng bàn chân của tôi đã hướng lên phía trên trong khi tôi ngồi ở tư thế song bàn.

Khi trải qua khổ nạn này, tôi đã bị giảm khoảng 4,5kg. Quần của tôi đều bị rộng ra, và thắt lưng của tôi dường như dài hơn. Nhưng ba tháng sau, cân nặng của tôi đã trở lại bình thường. Thêm một cải biến khác nữa là giờ đây tôi có thể ngủ sau khi làm việc mà không cần đắp chăn. Trước đây nếu tôi làm như vậy, thì khi thức dậy chân của tôi sẽ bị chuột rút, nó khiến tôi không thể nào đứng dậy hoặc đi lại được trong một lúc lâu. Tôi cảm thấy mình như trẻ lại.

Khi tôi ngồi đả tọa, tôi đã chịu đựng hết cơn đau này đến cơn đau khác. Tôi nhận thấy rằng mỗi khi đau thì một luồng nhiệt xuyên từ đầu đi theo mọi hướng để đến tới bàn chân của tôi. Dường như xương, thịt, nội tạng, và não của tôi cũng đều được điều chỉnh. Từ đó tôi hiểu ra rằng niềm hạnh phúc chỉ đến sau khi trải qua khó khăn tột cùng.

Theo thể ngộ của tôi, sự kiên định của một học viên được rèn luyện thông qua nhẫn nại. Ngoài ra, chính niệm đến từ chính tín. Chỉ khi thực sự đạt được nó theo cách này – chứ không phải chỉ suy nghĩ theo cách này, thì chúng ta mới có thể thực sự cải biến.

Hoàn thành sứ mệnh của chúng ta

Những năm gần đây môi trường tu luyện ở Chicago có nhiều thay đổi. Nhiều học viên đã chuyển đến các thành phố khác, và nhiều người mới từ các khu vực khác lại đến đây. Vì người phụ trách của một số hạng mục đã rời đi và những người mới đến cần thời gian để theo kịp, nên những học viên lâu năm cần phải làm việc nhiều để lấp đầy những khoảng trống này.

Chẳng hạn như khi làm một chiếc thuyền để diễu hành. Trước đây một học viên trẻ chỉ đạo chung và tôi chỉ cần phụ giúp những công việc chân tay. Nhưng giờ đây tôi phải chịu trách nhiệm về toàn bộ hạng mục và nhận thấy tầm quan trọng của phối hợp chỉnh thể khi làm việc. Đôi khi, người điều phối có thể không suy xét được mọi khía cạnh, nhưng ngay khi chúng tôi nhìn ra những thiếu sót, chúng tôi sẽ chủ động bổ sung cho nhau.

Một ví dụ khác là việc sử dụng xe hơi. Ở địa phương chúng tôi có một vài chiếc ô tô dùng để chuyên chở các học viên, phân phối báo, và hỗ trợ các buổi diễu hành. Trước đây, chúng tôi chỉ chú ý đến việc sử dụng chúng, mà không để ý gì đến những vấn đề của chúng. Điều phối viên ở địa phương cũng quá bận để [quan tâm] đến chúng. Mặc dù tôi không biết lái xe, nhưng tôi vẫn tình nguyện tham gia vào việc bảo dưỡng xe. Nhờ vậy những chiếc xe sẽ ở trong trạng thái tốt khi chúng được dùng đến. Tôi cảm thấy điều này rất quan trọng.

Tôi ngộ ra rằng sau khi hoàn thành việc tu luyện, mỗi chúng ta sẽ trở thành một phần tử của Đại Pháp. Trong suốt thời gian chúng ta sống trong thế giới người thường, Sư phụ đã giúp chúng ta tu luyện và trở thành các Vương các chủ trong thế giới của chúng ta. Điều này đòi hỏi chúng ta phải mở rộng tâm trí của mình cũng như tâm từ bi. Nói chung, chúng ta nên khắc phục các thiếu sót và Pháp có thể giúp chúng ta dung hòa hết thảy.

Các nguyên lý của Đại Pháp là vô ngã, và luôn luôn nghĩ cho người khác. Đôi khi, trong tâm trí tôi vẫn còn tồn tại những suy nghĩ bất hảo cần phải được loại bỏ. Tôi biết rằng trong tu luyện tôi vẫn chưa đạt được những tiêu chuẩn của Pháp. Tôi cần phải đột phá hơn nữa thông qua sự tinh tấn, và chân chính thực tu.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Miền Trung Mỹ Quốc năm 2014)


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/6/2406.html

Đăng ngày 11-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share