Chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới

[MINH HUỆ 22-06-2014] Tôi là một phụ nữ nông thôn sống ở phía đông bắc Trung Quốc, năm nay 60 tuổi. Tôi đã từng mắc hầu hết các loại bệnh, bao gồm cả bị u não, bệnh tim, cao huyết áp, xơ cứng động mạch, và viêm nhiễm phụ khoa nghiêm trọng. Sau đó, tôi phát sinh hiện tượng đau thắt ngực, xảy ra hơn chục lần một ngày. Khi các cơn đau đến, tôi đau đớn đến nỗi cuộn người lại như một quả bóng. Nó tồi tệ tới mức mà tôi còn không thể đưa thuốc vào miệng của mình. Bệnh viện đã không thể chữa trị được và tôi chỉ có thể trở về nhà để chờ chết.

Vào năm 2011, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Thật kỳ diệu! Tất cả các bệnh của tôi đã biến mất kể từ khi tôi chân thành nói: “Xin hãy dạy tôi các bài công pháp.” Tôi đã tu luyện trong ba năm nay, và tôi cảm nhận sâu sắc nhất một điều rằng chúng ta phải luôn nghĩ tới Sư phụ đầu tiên mỗi khi gặp phải bất kỳ vấn đề gì, và sau đó tất cả mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp. Nếu chúng ta không nghĩ tới Sư phụ, thì làm sao Sư phụ có thể giúp chúng ta? Thời gian đang trôi rất nhanh và chúng ta phải tận dụng tốt nhất thời khắc lịch sử này, nghiêm khắc với chính mình, tu luyện bản thân cho tốt, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Dưới đây là liệt kê ngắn gọn về kinh nghiệm tu luyện của tôi.

Học đọc

Ngày đầu tiên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, các bạn đồng tu nói với tôi rằng đắc được Pháp thì có vẻ dễ, nhưng tu luyện bản thân sẽ khó hơn nhiều. Tôi buột miệng nói: “Nếu nói là khó khăn, thì nó sẽ khó khăn, nhưng nếu nói là không, thì không phải. Tất cả đều phụ thuộc vào việc tu như thế nào.” Sau đó tôi nhận thấy chính niệm này là đến từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi biết rằng Sư phụ đã quản mình.

Vì chưa bao giờ đi học, nên tôi không biết chữ. Tôi có một cuốn sách từ một học viên và đem về nhà. Khi tôi mở sách ra, tôi nhìn thấy các trang sách hiện lên các nhân vật diện đầy đủ trang phục thời cổ đại. Tôi gấp cuốn sách lại và mở ra một lần nữa, và lần này những hình tượng ấy đã biến mất và tất cả chúng đều biến thành các ký tự chữ Trung Quốc. Tôi hỏi một học viên: “Tất cả những hình tượng đấy đi đâu rồi?” Học viên đó nói rằng tôi đã được khai mở thiên mục. Đột nhiên tôi hiểu ra mình đã có được một cuốn sách từ trên thiên thượng.

Hàng ngày tôi tiếp tục cố gắng để đọc sách và hỏi những người qua đường giúp tôi các chữ mà tôi không biết. Tôi đã học được rất nhiều chữ từ trẻ em trường tiểu học bằng cách này. Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa thể đọc thông suốt được cuốn sách, và tôi đã thực sự lo lắng. Tôi nói với Sư phụ bằng cả thâm tâm mình: “Sư phụ, Ngài đã chỉ cho con thấy đường đi, nhưng con không thể đọc được cuốn sách bởi vì con không biết chữ. Xin hãy giúp con.” Sau đó, tôi nhận thấy có vẻ dễ dàng hơn để nhớ các ký tự. Không lâu sau tôi đã có thể đọc thông suốt toàn bộ cuốn sách. Điều đó phải gặp rất nhiều khó khăn để một người mù chữ 60 tuổi có thể học rất nhiều ký tự một cách nhanh chóng, nhưng tôi đã làm được điều đó với sự giúp đỡ của Đại Pháp.

Làm mọi việc theo tiêu chuẩn của Pháp

Một học viên phải học Pháp với một đầu óc thanh tỉnh. Tôi coi học Pháp như một ưu tiên hàng đầu và lập một thời gian biểu cho bản thân mình. Khi nào tới thời gian để học Pháp, tôi dừng lại những gì tôi đang làm và đi học. Tôi hoàn thành những gì cần phải làm sau khi học Pháp. Khi tôi cảm thấy buồn ngủ trong khi học Pháp, tôi đặt cuốn sách xuống và chuẩn bị nấu ăn. Một vài phút sau đó, khi tôi tỉnh táo trở lại, tôi rửa tay và quay lại đọc sách. Khi tôi nấu ăn, tôi sử dụng những khoảnh khắc rảnh rỗi giữa các công việc nhỏ và cầm sách lên đọc một hoặc hai dòng. Càng đọc sách, tôi lại càng thích đọc nữa.

Tôi rất nghiêm khắc với bản thân mình và cố gắng đảm bảo lời nói và hành động của mình đáp ứng các tiêu chuẩn của Pháp. Tôi đã thường chửi thề, nhưng sau khi học Pháp, ngay khi tôi dùng một từ chửi thề, tôi nhận ra mình đã mắc sai lầm. Trong quá khứ, tôi thích vắt chân khi ngồi ghế (một tư thế được coi là lỗ mãng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc.) Sau khi bắt đầu tu luyện, bất cứ khi nào tôi ngồi cách này, ngay lập tức tôi nhớ ra và chỉnh lại chân của mình. Tôi nhanh chóng loại bỏ được thói quen xấu này. Trong quá khứ, bất cứ khi nào tôi đi qua những người đã từng xúc phạm mình hồi trước, tôi sẽ tức giận và chửi rủa họ. Bây giờ, tôi không còn cảm thấy bất kỳ sự oán giận đối với họ. Thay vào đó, tôi cả thấy thật đáng tiếc cho họ. Họ đã không đắc được Pháp và lại đang tích tạo nghiệp lực.

Người thường chỉ muốn đạt được nhiều hơn, sống thoải mái, và hưởng thụ bản thân. Họ nghĩ sẽ là tốt nếu làm việc ít hơn và công việc nhẹ hơn. Tôi cố gắng thay đổi tâm thái này và chắc chắn rằng dù thời tiết có thế nào, nóng hay lạnh, tôi đều thức dậy đúng giờ để luyện các bài công pháp. Bây giờ, cái nhìn của tôi về cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi.

Cứu người một cách đường đường chính chính

Tôi biết rằng Sư phụ đã gia hạn cuộc sống và thêm thời gian cho tôi tu luyện. Vì vậy, ngoài việc quản lý cuộc sống hàng ngày, tôi đặt tất cả nỗ lực của mình vào việc cứu người. Vì là một học viên mới, tôi thấy mình nên sử dụng thời gian tốt hơn để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Mỗi lần trước khi tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, tôi nghĩ về Sư phụ và nói: “Sư phụ, chúng con sẽ đi ra ngoài để cứu người bây giờ. Xin hãy giúp con tìm thấy những người có duyên phận.” Sau đó, tôi ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng và dán các tấm áp phích. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Bất cứ khi nào có vấn đề gì phát sinh, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là Sư phụ. Tôi luôn tin Sư phụ ở ngay bên cạnh mình.

Mỗi lần chúng tôi lấy được một loạt tập tài liệu giảng chân tướng mới, tôi sẽ lấy càng nhiều có thể mà không một chút do dự. Tôi có thể phân phát ít nhất 500 hoặc 600 tờ rơi và dán được hơn 200 tấm áp phích mỗi khi tôi đi ra ngoài. Khi hết các tấm áp phích, tôi tự viết thông điệp giảng chân tướng. Một lần trong khi đang viết, tôi nhận thấy mình đang đứng dưới một chiếc camera giám sát. Tôi nói với chiếc máy: “Ngươi ở đây là để theo dõi những người xấu, không phải là đệ tử Đại Pháp. Đừng giúp tà ác làm điều xấu và ngươi sẽ được cứu.” Không có gì đã xảy ra với tôi cả.

Một lần trong khi đang phân phát tài liệu, tôi đến một cánh cổng lớn và thấy rất nhiều xe cảnh sát và sĩ quan. Tôi không cảm thấy bất kỳ sợ hãi não và tiếp tục phân phát tài liệu. Cảnh sát dường như cũng bận rộn với những gì mà họ đang làm, thậm chí họ không để ý đến tôi. Một lần khác, khi tôi đang viết các thông điệp giảng chân tướng, hai cảnh sát đã đến từ phía sau và một trong số họ nói: “Chị không biết rằng tôi có thể bắt chị à!” Tôi nói: “Tôi sẽ tiêu trừ tà ác đằng sau các anh đầu tiên.” Anh ta sững sờ trong giây lát, sau đó lắc đầu và nói: “Chúng tôi không dám làm phiền chị nữa! Chúng tôi sẽ không làm phiền chị.” Sau đó, họ rời đi.

Tất nhiên, chúng ta cần phải sáng suốt. Khi tôi đi qua một người nào đó mà tôi không chắc về họ, tôi bắt đầu trò chuyện với họ hoặc chỉ nói: “Tôi đang phân phát các tài liệu. Xin hãy lấy một tờ.” Tôi cảm thấy rằng khi chúng ta thực hiện các việc một đường đường chính chính, người thường sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho chúng ta.

Một số học viên lâu năm không ngừng nhắc nhở tôi: “Chị phải cẩn thận khi ra ngoài nhé.” Vì thế mà tôi đã phát triển một số tâm sợ hãi. Mỗi lần khi ra ngoài để phân phát tài liệu, tôi thấy một người nào đó đi hướng về phía mình và tôi đã sợ đến mức chân bắt đầu run rẩy gần như sắp ngã. Ngay lập tức tôi bình tĩnh lại và nghĩ: “Mình sợ ai chứ? Tại sao phải sợ? Mình có làm điều gì sai trái như kẻ trộm đâu? Không sao cả, không có gì mình phải sợ hãi về điều đó! Mình đang làm điều chân chính nhất và không ai có thể can nhiễu được. Mình có Sư phụ quản. Phải giữ bình tĩnh!” Tôi tăng cường chính niệm của mình đầu tiên, sau đó tiếp tục làm những gì đang làm một cách đường đường chính chính.

Một vài học viên tu lâu trong khu vực chúng tôi bận rộn hầu hết thời gian với gia đình của họ và làm việc trên những cánh đồng, chăn nuôi gà và lợn. Tôi là một học viên mới, tôi hiểu điều đó phù hợp với trạng thái xã hội người thường trong tu luyện của chúng ta nhưng không có nghĩa chúng ta phải hành xử đúng như vậy trong xã hội người thường. Đệ tử Đại Pháp không chỉ là một người tốt, mà còn đang cứu người. Vì vậy, khi tôi ra ngoài phân phát tài liệu, tôi gọi một vài học viên lâu năm đi cùng. Sau một vài lần, họ đã đủ can đảm để làm điều đó một mình.Tôi đã khuyến khích một số học viên tu lâu theo cách này.

Tôi chưa bao giờ đến trường học và mù chữ. Tôi biết rằng tất cả trí huệ của mình đều nhờ từ Đại Pháp. Tôi không bao giờ cảm thấy mình thua kém khi nói đến cứu người, và nếu có điều gì tôi không thể làm, Sư phụ sẽ giúp tôi!

Trên đây là những thể ngộ cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/22/新学员-遇事要先想到师父-293795.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/4/1900.html

Đăng ngày 10-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share