Bài viết của Kiên Tu, một học viên Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ  25-09-2013]

Tôi sinh ra trong một gia đình có mối quan hệ chặt chẽ với Đảng cộng sản Trung Quốc, quân đội và các phòng ban chính trị, do vậy tôi đã bị đầu độc bởi văn hóa Đảng từ khi còn nhỏ.

Tôi là lớp trẻ đầu tiên gia nhập Đội thiếu niên tiền phong sau khi ĐCSTQ lên nắm chính quyền. Tôn thờ Đảng một cách mù quáng và các học thuyết vô thần của nó đã ăn sâu trong tâm trí tôi. Tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối vào tà đảng, trung thành với nó, và lẽ ra đã cống hiến cả đời mình cho nó.

Việc bỗng nhiên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp dường như là không thể đối với tôi, một người vốn đã lớn lên trong một môi trường như vậy.

Khi còn nhỏ tôi đã không được giáo dục tốt và đã bị nhiễm những thói quen và tư tưởng xấu. Tôi mất mẹ từ khi còn rất nhỏ. Bố tôi bị đi tù và không thể dạy dỗ tôi. Vì xuất thân từ gia đình thuộc tầng lớp cao, tôi là người ngạo mạn. Tôi đã đánh nhau, mang lại nhiều rắc rối cho bản thân, và có tâm hận thù mạnh mẽ. Nhưng cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã hoàn toàn thay đổi tôi và thực sự khiến tôi tỉnh ngộ.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được hưởng lợi cả về tâm lẫn thân, và trở thành một con người hoàn toàn khác. Nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ trở nên như thế nào. Có lẽ tôi sẽ không thể tồn tại được cho tới hôm nay.

Từ bỏ tâm hận thù

Trong Cuộc cách mạng văn hóa, bố tôi đã bị bỏ tù. Mặc dù sau đó ông được thả ra, ông đã mắc nhiều bệnh tật do bị giam cầm trong tù. Vì vậy, tôi mong chờ có cơ hội để trả thù kẻ đã khiến bố tôi phải vào tù. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi cuối cùng đã thoát khỏi sự hận thù sâu sắc và tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi đã thoát khỏi tư tưởng vô thần ngu xuẩn và ngộ ra các nguyên lý trong Pháp của vũ trụ. Sư phụ đã giảng:

“Trong khi làm những việc xấu thì người ta bị tổn đức. Tổn ra sao? Khi một cá nhân [nhục] mạ người khác, cá nhân ấy chiếm được tiện nghi, và thấy giải tỏa [hả giận]. Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là ‘bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất’, chư vị chẳng mất, [nó] cưỡng chế chư vị phải mất. Ai có tác dụng ấy? Chính là đặc tính vũ trụ có tác dụng ấy; vậy nên chư vị muốn chỉ có được [mà không mất] thì không thể được.” (Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân)

Tôi tin vào thiên lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi vô cùng cảm tạ sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Lòng biết ơn của tôi không thể diễn tả được bằng lời.

Vượt qua nhiều khảo nghiệm

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vàp ngày 22 tháng 03 năm 1997, tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn và vượt qua nhiều khảo nghiệm. Tôi luôn muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu và sợ rằng tôi không thể viết được tốt. Vì vậy, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để gửi bài chia sẻ của mình tới các Pháp hội. Cuối cùng tôi cũng đã ghi lại những kinh nghiệm của mình và làm được điều đó một cách dễ dàng. Đây cũng là báo cáo tu luyện của tôi gửi tới Sư phụ.

Tôi đã hơn 70 tuổi. Tôi khỏe mạnh và đi lại dễ dàng, không giống như những người cao tuổi khác. ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999. Tôi đã bị giam giữ trong trại tạm giam vài lần và nhà tôi đã bị lục soát nhiều lần, tất cả chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cho dù tà ác có tà ác đến mấy, tôi vẫn kiên định tín Sư tín Pháp. Không một thế lực nào có thể thay đổi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi. Tôi không bao giờ thỏa hiệp với yêu cầu của các nhân viên cảnh sát, tôi không bao giờ viết hối quá thư, không bao giờ nói một lời bất kính nào về Sư phụ và Đại Pháp, và cũng không bao giờ tiết lộ thông tin của đồng tu cho họ. Tôi không chứng thực bản thân, mà chỉ chứng thực rằng Đại Pháp có thể thực sự thay đổi mọi thứ. Uy đức của Đại Pháp và sự cứu độ từ bi của Sư phụ đã cho phép tôi có được lòng tin kiên định vào Pháp. Dưới đây là một vài kinh nghiệm của tôi.

Trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hút thuốc trong hơn 40 năm. Sau khi xem xong các bài giảng của Sư phụ, tôi ngay lập tức bỏ hút thuốc. Làm thế nào mà tôi có thể bỏ hút thuốc một cách dễ dàng sau khi đã hút thuốc trong một thời gian lâu đến thế? Đây là một điều kỳ diệu mà Đại Pháp mang đến cho tôi.

Khi lần đầu tôi xem xong các bài giảng của Sư phụ và ra khỏi trung tâm hội nghị, tôi cảm thấy tôi bị tiêu chảy và ngay lập tức phải tìm nhà vệ sinh. Sau đó, tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình rất nhẹ nhàng và thư giãn. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể tôi. Tôi cảm thấy đây quả là một điều kỳ diệu.

Vào mùa thu năm 2000, tôi đã bị ĐCSTQ lừa và bắt đi. Trên đường tới trung tâm tẩy não, người lừa tôi đã có việc phải ra khỏi xe. Tôi đã nhảy ra khỏi xe và chạy về nhà. Họ lên xe đuổi theo tôi, nhưng không thể bắt được tôi. Tôi leo lên 3 tầng để tới nhà của mình. Đội trưởng cảnh sát gần đuổi kịp tôi. Sau khi tôi vào nhà, tôi đã khóa cửa an toàn. Sau đó, mọi người đã nói về điều đó như một điều kỳ diệu. Một số người đã cười nói với tôi: “Ông thật là dũng cảm. Ông thậm chí còn dám đua với xe cảnh sát và chơi trò trốn tìm với đội trưởng cảnh sát.” Tôi biết tất cả những điều này là nhờ có Đại Pháp đã gia trì cho tôi.

Mặc dù cảnh sát không thể bắt kịp tôi, họ không bỏ cuộc. Một ngày nọ, giám đốc sở cảnh sát và các nhân viên khác đã bao vây nhà tôi. Họ tuyên bố là sẽ phá cửa và bắt tôi. Hai xe cảnh sát đỗ trước khu nhà nơi tôi đang ở, và 12 nhân viên cảnh sát theo dõi cả ngày lẫn đêm. Tuy nhiên, tối hôm đó, tôi đã trèo xuống qua đường ống nước ở bên cạnh tòa nhà và thoát khỏi sự theo dõi của họ. Khi tôi trèo xuống ống nước, tôi cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ. Nhưng thực sự lúc đó tôi đã hơn 60 tuổi và nặng hơn 75 cân. Ngày hôm sau, cảnh sát thuê một số nông dân tới để đột nhập vào nhà tôi, nhưng tôi đã rời khỏi đó. Tôi thực sự trải nghiệm được những gì mà Sư phụ nói:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất trong Chuyển Pháp Luân)

Khi bị giam trong trại tạm giam, tôi cũng đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu.

Một lần, trước khi tôi bị chuyển từ tại giam tới trại cưỡng bức lao động, họ đã đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Khi bác sỹ chuẩn bị đo huyết áp của tôi, tôi đã thầm xin Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ tôn kính, con là đệ tử của Ngài. Xin hãy giúp con.” Huyết áp của tôi đo được rất cao. Cảnh sát cũng không thể tin được và yêu cầu bác sỹ kiểm tra lại lần nữa. Lần này huyết áp của tôi còn lên cao thêm 10 điểm nữa. Nhưng ngay cả như vậy, cảnh sát vẫn đưa tôi tới trại lao động cưỡng bức. Các lính canh trong trại lao động đo huyết áp của tôi lần nữa và nó lại cao hơn 10 điểm nữa – đạt mức 220. Anh ấy nói trại lao động không thể nhận tôi nếu huyết áp của tôi cao hơn 180 và bảo tôi hãy đi về nhà. Nhân viên cảnh sát đưa tôi về nhà đã sửng sốt đến mức anh ấy hỏi tôi đã ăn gì vậy. Tôi cũng cảm thấy thật là kỳ diệu khi huyết áp của tôi tăng lên ngày càng cao, vì huyết áp của tôi không bao giờ lên quá cao. Tôi nghĩ rằng cầu xin Sư phụ giúp đỡ thực sự có hiệu quả. Không có gì ngạc nhiên khi Sư phụ nói chúng ta rằng nếu chúng ta – những đệ tử – khi gặp phải khó khăn nguy hiểm nào đó, chúng ta chỉ cần gọi tên Sư phụ và cầu xin được giúp đỡ.

Cảnh sát trong khu vực tôi ở nói rằng tôi rất cứng đầu. Sau đó, họ vẫn không bỏ cuộc. Trước tiên, họ đưa tôi tới trung tâm tẩy não của thành phố và lên kế hoạch một tháng sau sẽ gửi tôi tới trại lao động cưỡng bức lần nữa nếu huyết áp của tôi giảm xuống. Nhưng trong bốn tháng, huyết áp của tôi vẫn ở mức 180. Phòng tài chính địa phương đã chi 8.000 Nhân dân Tệ để chuyển hóa tôi, nhưng những nỗ lực của họ không mang lại kết quả gì. Tại phiên tẩy não, tôi đã nói với trưởng Phòng 610 của thành phố: “Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí ngay cả khi tôi mất mạng.” Ông ấy ngưỡng mộ lòng tin kiên định của tôi. Lãnh đạo Phòng 610 của tỉnh cũng thẩm vấn tôi. Tôi nói: “Tín ngưỡng là tự do, không phải là tội ác. Tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp.”

Họ nói rằng họ đánh giá cao sự ngay thẳng của tôi. Sau đó, các nhân viên tại trung tâm tẩy não đã gửi tôi về nhà, nhưng chi ủy Đảng tại địa phương đã nói: “Chúng tôi thà phải chi nhiều tiền hơn chứ không thả ông ấy.” Tôi tự nhủ rằng sẽ chỉ tuân theo an bài của Sư phụ. Tôi đã được thả trước Tết nguyên đán.

Một lần khác, một số quan chức ĐCSTQ tới trung tâm giam giữ và hỏi tôi: “Pháp Luân Công tốt hay không? Ông vẫn tu luyện Pháp Luân Công phải không? Nghe tôi cảnh báo đây. Nếu ông nói Pháp Luân Công là tốt và ông vẫn tu luyện Pháp Luân Công thêm ba lần nữa, tôi sẽ phạt ông 3 năm tù trong trại lao động.” Tôi nói “Pháp Luân Công hảo” tới 10 lần. Cuối cùng họ thực sự đã tuyên án tôi 3 năm tù trong trại lao động. Tôi nghĩ rằng điều đó thật nực cười. Chỉ vì tôi nói “Pháp Luân Công hảo” họ đã đưa tôi vào trại lao động cưỡng bức. Khi tôi bị đưa tới trại lao động cưỡng bức của tỉnh, tôi lại bị kiểm tra huyết áp. Lần đó, tôi đã không có đủ chính niệm và tôi nghĩ chắc là sẽ không có tác dụng nếu tôi lại cầu xin Sư phụ giúp đỡ lần nữa, do đó trại lao động đã nhận tôi. Lần này huyết áp của tôi là 160, nằm trong mức cho phép của trại lao động. Đúng như Sư phụ đã nói:

“Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” (Bài giảng thứ tư trong Chuyển Pháp Luân).

Trong trại lao động, tôi phải đứng liên tục 20 giờ mỗi ngày trong 90 ngày. Tôi nghĩ tôi không thể đợi để bị bức hại tới chết bởi tà ác như vậy được. Sau đó, mũi tôi bắt đầu chảy máu và tôi được đưa tới bệnh viện của trại cưỡng bức lao động. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ lần nữa: “Sư phụ tôn kính, con là đệ tử của Ngài. Xin hãy giúp con.”

Bác sỹ đo huyết áp của tôi và nó là 220. Cảnh sát buộc tôi uống 2 viên thuốc để giảm huyết áp. Tôi nhổ thuốc đi khi không có ai ở đó. Hai mươi phút sau, họ đo huyết áp của tôi lần nữa và nó là 240. Cảnh sát trưởng thực sự hoảng sợ. Anh ta gọi giám đốc trại lao động cưỡng bức đến đó. Sau đó cảnh sát muốn tiêm cho tôi. Tôi hét lên: “Nếu các vị tiêm tôi, tôi sẽ đập đầu vào tường”. Giám đốc trại lao động nói: “Nếu ông có thể nói ông sẽ không tu luyện Pháp Luân Công nữa, tôi sẽ ngay lập tức thả ông về nhà”. Tôi nói: “Tôi sẽ không bao giờ nói thế. Thậm chí, nếu tôi chết, tôi vẫn sẽ đạt viên mãn.”

Tất cả cảnh sát và bác sỹ đều thầm thán phục tôi. Giám đốc trại lao động đã nói dối tôi rằng họ sẽ gửi tôi trở lại trại lao động cưỡng bức. Nhưng thay vào đó, họ giữ tôi lại trong bệnh viện của trại. Tôi ở đó trong 10 ngày và âm thầm nhổ tất cả các thuốc mà họ buộc tôi phải uống. Cảnh sát không tiêm tôi, sợ rằng tôi có thể sẽ đập đầu vào tường. Thêm vào đó, cứ 20 phút tim tôi lại ngừng đập trong 1 phút. Mười ngày sau, tôi bị đưa trở lại trại lao động cưỡng bức, tôi đã được thả. Trong quá trình nằm trong bệnh viện của trại lao động, cơ thể tôi đã trải qua nhiều thay đổi kỳ diệu. Tôi không thể kể hết ra tại đây, nhưng chúng đã cho tôi những trải nghiệm thực sự về huyền năng của tu luyện Đại Pháp và chứng kiến sự bảo hộ từ bi liên tục của Sư phụ đối với các đệ tử của Ngài.

Tất cả mọi việc mà tôi làm được tốt, và mọi thay đổi đều chứng thực uy đức của Đại Pháp và sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi vẫn còn nhiều điều phải làm tốt hơn. Do đã tiếp nhận sự giáo dục, cũng như bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ từ khi còn nhỏ, tôi vẫn còn nhiều quan niệm người thường phải tu bỏ, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tâm hận thù, tâm hiển thị và nhiều chủng tâm chấp trước khác. Tôi đã nhận thức được những thiếu sót này và tu luyện tinh tấn để trừ bỏ các chấp trước đó và quy chính bản thân.

Trên đây chỉ là những thể ngộ cá nhân của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì còn chưa phù hợp.

Tạ ơn Sư tôn!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/25/高干子弟-坚信大法-师尊呵护-280120.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/26/142896.html

Đăng ngày 16-11-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share