Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-09-2013] Tôi là đệ tử đắc Pháp năm 1997. Trải qua hơn 10 năm gian khổ trên con đường tu luyện, tôi luôn được khích lệ bởi sự bảo hộ từ bi và Phật ân hạo đãng của Sư phụ. Tôi xin được chia sẻ thể ngộ của tôi và bài học về việc phóng hạ tự ngã, phối hợp chỉnh thể, sử dụng pháp luật và cứu độ chúng sinh.

1. Làm theo những gì Sư phụ yêu cầu một cách vô điều kiện

Một học viên trong khu vực chúng tôi bị Phòng 610 bắt giữ vào tháng 05 năm 2010, và chiếc xe con của công ty chúng tôi cũng bị lấy đi. Sau đó, khu vực của chúng tôi bị cảnh sát giám sát trong một thời gian dài. Chúng tôi nên làm gì?

Tôi đã tỉnh táo để hướng nội và nhận ra rằng, trong thời gian này chúng tôi bị hãm trong tự ngã, trong công việc chúng tôi đã không phối hợp với nhau, ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng tôi cũng không làm tốt, để cho tà ác dùi vào sơ hở. Vì vậy, tôi liền xuất ra một niệm mạnh mẽ: “Tôi là đệ tử của Sư phụ, tôi chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ và tuyệt đối không muốn, cũng không thừa nhận an bài của bất kì ai khác. Tôi giải thể triệt để những tâm chấp trước như tật đố, sắc dục, tranh đấu cũng như bất kể những sinh mệnh và nhân tố tà ác nào không phù hợp với Chân, Thiện, Nhẫn.”

Sau khoảng 30 phút, tôi có thể cảm thấy trường không gian xung quanh sáng sủa hơn. Một loại vật chất nặng nề mà vẫn thường bao vây tôi đã bị bỏ đi và tâm trí của tôi cũng nhẹ nhõm hơn. Khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy một Pháp Luân phát ra kim quang chói lọi trên mặt đất. Tôi cảm thấy rất biết ơn sự bảo hộ và động viên của Sư phụ.

Sau khi chia sẻ, các học viên trong địa phương chúng tôi quyết định rằng chúng tôi phải đi đối mặt trực tiếp với thế lực tà ác để đòi tự do cho các đồng tu. Cùng với gia đình các học viên, chúng tôi đến đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát bảo chúng tôi hai ngày nữa đến phòng cảnh sát hình sự để báo án.

Khi chúng tôi đến nơi, nhiều người đã tập trung trước phòng cảnh sát hình sự. Nhân viên đồn cảnh sát và Phòng 610 cũng ở đó. Bầu không khí rất căng thẳng. Những kẻ ác nhân từ các cơ quan khác nhau họp trong một căn phòng, dường như để bàn xem sẽ làm gì với chúng tôi.

Trong khí đó, trong ý niệm tôi phát ra một chữ “diệt” cường đại che phủ cả trường không gian này. Sau đó, tôi phát chính niệm liên tục và xin Sư phụ gia trì. Không lâu sau, chúng tôi được thông báo hãy về nhà trước bởi vì họ sẽ điều tra trường hợp của chúng tôi ngay lập tức. Sau đó, chúng tôi biết được rằng vị đồng tu ấy đã bị chuyển đi chỗ khác.

Những kẻ ác nhân đó đã định bắt giữ cả chúng tôi nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của chúng tôi, kế hoạch của họ đã thất bại. Một tuần sau người học viên kia đã bước ra khỏi trại tạm giam với chính niệm. Sau đó chúng tôi quyết định yêu cầu họ trả lại ô tô cho chúng tôi.

Lúc đầu, họ rất ngang ngược, không thừa nhận việc đã lấy chiếc xe. Chúng tôi cảnh cáo họ rằng: “Ăn trộm là vi phạm pháp luật. Chúng tôi sẽ kiện các anh.” Họ nói một cách ngang ngược: “Thích kiện ai thì cứ việc đi kiện. Bọn tao là lưu manh, bọn tao không sợ ai cả!”

Bởi vì sau mấy lần cố gắng chúng tôi vẫn không thể lấy lại ô tô, nên chúng tôi đã thuê hai luật sư từ Bắc Kinh để giúp chúng tôi khởi kiện. Chúng tôi nói rõ cho các luật sư rằng chúng tôi là bên nguyên đơn, và chúng tôi kiện các cơ quan liên quan đến việc bức hại các đồng tu của chúng tôi với các yêu cầu như sau:

  1. Trả lại ô tô của chúng tôi.
  2. Bồi thường những tổn thất về tài chính cho chúng tôi bởi vì công ty của chúng tôi đã không thể làm việc bình thường sau khi mất đi phương tiện đi lại.
  3. Truy cứu trách nhiệm hình sự vì đã bắt giữ phi pháp đồng tu của chúng tôi.

Lúc đầu các luật sư cũng có chút do dự bởi vì việc các học viên Pháp Luân Công chủ động khởi tố các nhân viên hành pháp là chưa hề có tiền lệ ở Trung Quốc. Dưới áp lực lớn, họ đề xuất rằng chúng tôi nộp đơn xin lấy lại xe ôtô trước. Không đồng ý với các luật sư, chúng tôi giải thích rõ ràng rằng chúng tôi không cần phải xin kẻ ác bất kỳ điều gì. Tất cả những gì chúng tôi muốn là đưa họ ra công lý, theo cách hiểu của chúng tôi, đó là làm những gì Sư phụ muốn một cách vô điều kiện.

Vì thời gian của các luật sư rất eo hẹp nên chúng tôi đã hẹn một người trong số họ đi với chúng tôi để nộp hồ sơ khởi kiện. Lúc đầu, không có tòa án nào muốn nhận trường hợp của chúng tôi. Họ bảo chúng tôi rằng những gì liên quan đến Pháp Luân Công đều không được chấp nhận. Trong khi giảng chân tướng cho họ, chúng tôi đến các cơ quan khác để nộp đơn khiếu nại. Đi đến đâu chúng tôi giảng chân tướng cho mọi người đến đấy.

Một người bảo vệ đã đón chào chúng tôi nồng nhiệt sau khi đọc đơn của chúng tôi và hiểu chân tướng về Pháp Luân Công. Anh ấy cũng động viên chúng tôi để “kiện mấy tên lưu manh đó!”

Chúng tôi cũng nộp đơn của chúng tôi cho các cơ quan pháp luật nhà nước, bao gồm các cơ quan công an, kiểm sát, tư pháp, giám sát, và các cơ quan hữu quan khác. Sự kiên trì của chúng tôi cuối cùng cũng đã ép Phòng 610 trả lại xe cho chúng tôi. Chúng tôi cũng đăng vụ kiện của chúng tôi lên mạng. Phòng 610 nói chuyện với chúng tôi và bảo chúng tôi đừng đăng bài viết của chúng tôi lên trang web Minh Huệ Net, và đừng kiện họ nữa, mà hãy giải quyết thông qua thương lượng riêng tư.

2. Phủ nhận an bài của cựu thế lực

Sau đó, chúng tôi được biết rằng một đồng tu khác bị bắt cóc đã bị kết án phi pháp. Vì vậy chúng tôi lại thuê một luật sư khác cho đồng tu này.

Sau khi gặp đồng tu, luật sư phát hiện ra rằng đồng tu đã bị ép thỏa hiệp với chính quyền và cũng đã cho họ biết tên của chúng tôi. Vị luật sư cảm thấy không thể lý giải được: hai trường hợp tương tự, nhưng hai kết quả hết sức khác nhau; một bên được tự do và kiện lại thủ phạm, còn người kia thì bị bắt giam và kết án. Việc này là hết sức kì lạ đối với anh ấy trong hoàn cảnh luật pháp thông thường ở Trung Quốc.

Anh ấy hỏi chúng tôi: “Anh có muốn tiếp tục kiện họ không?” Chúng tôi trả lời quyết đoán: “Có, hãy tiếp tục, chúng tôi không thừa nhận bất kì sự an bài nào của thế lực tà ác.”

Không lâu sau đó, chúng tôi liên lạc với gia đình các học viên và gửi thư của chúng tôi đến các bên liên quan. Trưởng trại tạm giam bảo chúng tôi rằng: “Học viên Pháp Luân Công các vị gọi điện cho chúng tôi từ hải ngoại và đổ lỗi cho chúng tôi là đã bức hại các vị. Ai bức hại các vị? Chúng tôi không có lựa chọn nào cả. Người ta đưa học viên đến cho chúng tôi thì chúng tôi phải giữ họ thôi.”

Chúng tôi đã phối hợp giảng chân tướng trên diện rộng: một số người treo băng-rôn, một số người gọi điện thoại, một số khác thì gửi đi các lời đề nghị truyền rộng tin về vụ kiện của chúng tôi. Thông tin chúng tôi gửi ra chủ yếu bao gồm: “Vào tháng 10, luật sư ở Bắc Kinh sẽ bào chữa cho các học viên Pháp Luân Công trắng án trước tòa! Pháp Luân Công đã truyền rộng trên hơn 100 nước và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới. Chỉ có Trung Quốc đàn áp Pháp Luân Công.”

Trước phiên tòa, chúng tôi đã gửi lời mời đến tất cả các cơ quan chính quyền, các công ty, các công ty luật để báo cho họ biết. Vào ngày diễn ra phiên tòa, mây đen trên trời kéo đến. Tất cả các đội cảnh sát địa phương đều đến, và phòng xử án được bảo vệ nghiêm ngặt.

Tuy nhiên, chính niệm của các đệ tử Đại Pháp chúng tôi mạnh hơn. Thậm chí các học viên từ các huyện lân cận cũng đến phát chính niệm bên ngoài phiên tòa. Một số đến dự phiên tòa, một số giúp đỡ luật sư, một số khác thu thập bằng chứng để vạch trần tà ác. Tuy nhiên, ngay trước khi phiên tòa bắt đầu, dưới áp lực lớn, gia đình của người học viên bị giam giữ đã buộc phải cắt hợp đồng với luật sư.

Chúng tôi cũng đã phân phát đơn bào chữa của mình một cách rộng rãi trong khu vực để công chúng biết về vụ việc. Hầu hết mọi người đều nói về chuyện đó: “Pháp Luân Công sẽ được bào chữa! Thậm chí các luật sư từ Bắc Kinh cũng đến đây để bào chữa cho học viên Pháp Luân Công.”

Phối hợp với nhau như một chỉnh thể, chủ động khởi tố kẻ ác, chúng tôi đã khiến tà ác khiếp sợ và giúp thêm nhiều chúng sinh hơn biết sự thật về Pháp Luân Công.

3. Chính niệm

Trước Tết Nguyên đán, một đồng tu bị bắt khi anh ấy ở ngoài thành phố. Kẻ ác đã đột nhập vào nơi ở của anh ấy. Chúng dùng dao phá khóa, rồi vào nhà khua khoắng. Chúng ép gia đình của đồng tu kí vào cái gọi là danh sách lục soát, sau đó mang đi. Kẻ ác đã bắt, tống giam phi pháp đồng tu, và lục soát nơi ở của anh ấy. Tuy nhiên trong suốt thời gian đó chúng không hề đưa ra bất kì giấy tờ pháp lý, lệnh khám nhà, hay giấy chứng nhận nào.

Chúng tôi nhanh chóng đi cùng luật sư đến giải cứu đồng tu. Nhân viên Phòng 610 địa phương rất hung dữ, và họ đối xử với gia đình học viên một cách rất thô lỗ. Chúng tôi khiêm khắc cảnh báo họ: “Không có luật nào ở Trung Quốc nói rằng Pháp Luân Công là phi pháp. Giang Trạch Dân, kẻ đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã bị kiện ở nhiều nước.” Họ đã sốc nhưng vẫn nói dối chúng tôi: “Chúng tôi đã không bắt anh ấy.” Họ nói rằng họ chỉ làm theo lệnh từ cấp trên. Họ bảo chúng tôi rằng họ sẽ thả đồng tu ra trong vài ngày tới.

Vài ngày sau, chúng tôi được thông báo đến đón đồng tu. Tuy nhiên, khi chúng tôi đến, chúng tôi lại được cho biết rằng đồng tu đã bị kết án 18 tháng lao động cưỡng bức và đã bị chuyển đi nhà tù khác. Chúng tôi đã không động tâm và lập tức bắt đầu vụ kiện. Với sự giúp đỡ của luật sư, chúng tôi chuẩn bị đơn khiếu nại, miêu tả một cách rõ ràng những nhân viên hành pháp đã bắt giữ người trái phép như thế nào, đột nhập vào nơi ở và lấy đi tài sản cá nhân mà không đưa ra bất kì một giấy tờ pháp lý nào.

Một viên lính canh lâu năm ở trại giam nơi học viên bị giam nhận được đơn khiếu nại và đã rất sốc. Anh ta nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói rằng Pháp Luân Công các anh lại bảo vệ nhân quyền.” Chúng tôi nói với anh ấy rằng: “Pháp Luân Công vẫn luôn bảo vệ nhân quyền trên toàn thế giới từ lâu rồi. Giang Trạch Dân đã bị kiện ở tòa từ nhiều năm trước.” Sau đó chúng tôi đến tòa để yêu cầu mở một phiên xử.

Nhận được đơn của chúng tôi, tòa bảo chúng tôi rằng họ sẽ báo lại cho chúng tôi về phiên tòa sau một tuần nữa. Hôm đó, đồng tu ấy đã thoát ra khỏi trại lao động bằng chính niệm và về nhà. Hóa ra trại lao động đã từ chối nhận anh ấy. Một tuần sau, tòa cho phép mở phiên xử sau khi điều tra vụ việc và quyết định rằng vụ việc của chúng tôi có đầy đủ các yêu cầu pháp lý để mở phiên xử.

Vào đầu tháng 02, luật sư và gia đình học viên nhận được một thông báo rằng phiên tòa sẽ được mở vào 8h sáng ngày 10 tháng 02. Nhưng lại có một thông báo nữa nói rằng phiên tòa đã bị hoãn lại.

Vào khoảng 11h đêm ngày 16 tháng 02, hai đồng tu làm điều phối chính cho vụ kiện đã bị cảnh sát có vũ trang bắt. Mặc dù không đưa ra bất kì một giấy tờ pháp lý nào, nhưng những người này vẫn lục soát nhà của đồng tu và lấy đi mọi thứ. Sau đó họ bắt hơn một chục học viên địa phương. Đó là một tội ác được vạch kế hoạch sẵn. Mục đích của chúng là không để cho phiên tòa diễn ra.

Một hôm một đồng tu nhận được bốn bức thư bảo chúng tôi rằng phải trốn ngay đi bởi vì chính quyền đang tìm chúng tôi. Bức thư nói rằng, theo một nguồn tin đáng tin cậy, lệnh bắt chúng tôi đã được ban ra từ trên. Vào lúc đó, chúng tôi nhớ điều Sư phụ dạy chúng ta: “một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng Tinh Tấn Yếu Chỉ II). Sư phụ của chúng ta là tối cao.

4. Lặng lẽ phối hợp với các đồng tu, khiến chỉnh thể của chúng tôi tốt hơn

Trong khi kiện các thế lực tà ác, các học viên địa phương của chúng tôi không có đủ chính niệm, và một số người điều phối đã bị tâm sợ hãi can nhiễu. Họ nghĩ rằng kiện tà ác sẽ gây ra bức hại nghiêm trọng hơn. Trong suốt quá trình, tôi có thể thấy tâm sợ hãi to lớn của hai người điều phối. Tôi muốn nói với họ (tôi đã định giúp đỡ họ) nhưng họ có vẻ như cố ý tránh mặt tôi.

Các đồng tu và những người điều phối đã không thực sự hiểu tầm quan trọng của vụ kiện và phiên xử. Chúng tôi đã thất bại trong việc đăng sự việc lên mạng sớm hơn, và một số người trong chúng tôi thậm chí còn có chấp trước hoan hỉ và chấp trước làm các việc. Một số người điều phối đã có kế hoạch đăng vụ kiện của chúng tôi lên mạng sau phiên xử, bởi vì họ sợ rằng việc đăng tin vụ kiện sẽ tạo ra can nhiễu từ phía chính quyền. Những chấp trước này của chúng tôi đã nuôi dưỡng tà ác. Chúng tôi thậm chí còn không gửi đơn khiếu nại do luật sư soạn vào đúng thời điểm. Lúc đó tâm tôi khá bất ổn: Tôi đổ lỗi cho các đồng tu là có chấp trước mạnh vào cầu toàn. Sau đó không lâu, hai người điều phối đã bị bắt, và các hạng mục mà họ đang làm cũng bị hủy. Sau đó tôi lại đổ lỗi cho một người điều phối khác trong việc đã không họp được các đồng tu lại để chia sẻ sớm hơn, cũng như không hợp tác tốt với các đồng tu để gây ra những tổn thất nặng nề cho chúng ta vào lúc cuối.

Trong khi tôi cứ khăng khăng hướng ngoại, không vứt bỏ tự ngã, lời giảng của Sư phụ đã thức tỉnh tôi:

“Thực ra, làm đệ tử Đại Pháp, lúc ấy nếu niệm ngay chính, điều nghĩ đến là tu luyện, là có trách nhiệm, là nên làm thật tốt, thì chư vị nên âm thầm khiến cho chỗ mà chư vị cảm thấy chưa hoàn thiện làm nó thực thi cho tốt, đó mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm. Nếu các đệ tử Đại Pháp đều có thể thực hiện như thế, thì việc gì cũng nhất định sẽ làm được hết sức tốt đẹp.” (Tinh tấn hơn nữa)

Học Pháp của Sư phụ và nghe bài giảng của Sư phụ, tôi đã ngộ ra, và tâm tôi đã được khai sáng. Nó như là một chiếc chìa khóa vàng đã đột nhiên mở ra một cánh của đã bị khóa trong thời gian dài. Tôi nghĩ: “Tu luyện Đại Pháp hơn 10 năm rồi mà vẫn không hướng nội được, vẫn luôn hướng ngoại. Tôi đã không làm theo yêu cầu của Sư phụ.”

Tôi đến nói chuyện với đồng tu và chân thành chia sẻ suy nghĩ của mình. Vì trước đây cả hai chúng tôi đều có chấp trước mạnh mẽ, mặc dù chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong nhiều hạng mục, nhưng vẫn rất khó để cho chúng tôi có thể hợp tác tốt. Kết quả là đồng tu đó phải rời khỏi môi trường tu luyện hai lần. Sau khi chia sẻ, chúng tôi đều nhận ra trước đây chúng tôi đã can nhiễu và làm hỏng việc của nhau như thế nào. Chúng tôi cũng biết việc phối hợp với nhau như một chỉnh thể là quan trọng như thế nào. Tôi thành thật đề nghị đồng tu ở lại và từ đó chúng tôi đã lập lại nhóm và tạo thành chỉnh thể một lần nữa.

Sau khi cùng nhau đột phá khảo nghiệm đó, bây giờ chúng tôi thậm chí còn trân quý hơn nữa môi trường tu luyện mà Sư phụ đã ban cho. Bây giờ chúng tôi hiểu hơn rằng chúng tôi cần âm thầm hợp tác với nhau và rằng chỉnh thể của chúng tôi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Khi Chính Pháp đang tiến lên, cuộc đàn áp Pháp Luân Công và tội ác của thế lực tà ác sẽ bị vạch trần, và cả thế giới sẽ biết chân tướng về Pháp Luân Công. Tam Giới được tạo ra vì Chính Pháp. Thời gian hiện tại Sư phụ gia hạn cho chúng ta là để chúng ta cứu độ chúng sinh. Thế giới con người không thể là đất diễn cho các thế lực tà ác thể hiện sự độc ác của mình.

Vào thời điểm lịch sử này, các đệ tử Đại Pháp thời kì Chính Pháp là những diễn viên chính trên đại vũ đài. Hãy bỏ cái tôi của chúng ta sang một bên, phối hợp tốt như một chỉnh thể, diệt trừ tà ác và cứu độ chúng sinh. Tận dụng tốt nhân lực của chúng ta, kể cả hệ thống luật pháp, để chặn đứng các thế lực tà ác. Trong khi chúng ta thực hiện việc này, chúng ta cũng cho con người cơ hội được đắc cứu. Đây là cơ hội tốt mà Đại Pháp ban tặng cho chúng ta, các đệ tử Đại Pháp.

Xin hãy chỉ ra bất kì điều gì không hợp lý. Chúng ta hãy bước đi tinh tấn trên con đường thành Thần.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/5/起诉恶人-在配合中放下自我-279064.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/16/142775.html

Đăng ngày 15-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share