Bài viết của Vũ Minh, đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2013] Pháp Luân Đại Pháp lấy đặc tính vũ trụ Chân – Thiện – Nhẫn làm căn bản tu luyện, yêu cầu người tu luyện Đại Pháp trong mọi hoàn cảnh đều phải làm người tốt. Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:
“[Dù bất cứ đâu] các đệ tử Đại Pháp ở đó đều phát quang lấp lánh, đều khởi tác dụng chứng thực Pháp” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ Quốc [2005])
Sau khi nghỉ hưu tại một trường trung học công lập, từ tháng 09 năm 1999 đến tháng 06 năm 2005, tôi đã quyết định làm giáo viên cho một trường trung học tư thục. Trong giờ lên lớp, trong sinh hoạt hay công tác, tôi đều chiểu theo tiêu chuẩn “Chân – Thiện – Nhẫn” nghiêm khắc yêu cầu bản thân, gương mẫu với các giảng viên và sinh viên.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tâm danh lợi của tôi vô cùng lớn. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã nhanh chóng tu bỏ được chủng tâm danh lợi này. Do yêu cầu của dạy học, một số giáo viên đã phải biên soạn ra các tài liệu để phát cho học sinh. Thông thường, các giáo viên sẽ viết tên mình vào dòng dưới cùng ở trang bìa tập tài liệu, để nhấn mạnh rằng tài liệu này là “do tôi biên soạn”. Tuy nhiên, trên trang bìa của những tài liệu tôi soạn thảo, tôi chỉ đề dòng chữ: “Tổ biên soạn Ngữ văn”. Vị quản lý trường học đã hỏi tôi tại sao không đề tên mình lên các tài liệu đó và chú thích rằng chúng là do tôi biên soạn. Tôi chỉ mỉm cười và nói: “Tôi là một học viên [Pháp Luân Công], coi nhẹ danh lợi, tôi không truy cầu những thứ đó.”
Trong suốt học kỳ 2 của năm học 2004, Ban Giám hiệu nhà trường đã yêu cầu chúng tôi tổ chức một số hội thảo ngoài giờ học cho các em học sinh yêu thích sáng tác thơ. Sau mỗi một hội thảo chúng tôi tổ chức được, trường sẽ thưởng tiền cho chúng tôi. Tuy nhiên, khi tôi hoàn thành bảy hội thảo (21 giờ), tương đương với mức tiền thưởng hơn 500 nhân dân tệ, trường đã không thưởng gì cho tôi cả. Một đồng nghiệp của tôi đã cằn nhằn: “Họ đã hoàn toàn quên đi thỏa thuận [như đã hứa]! Anh có quyền được lĩnh tiền thưởng mà, anh đi nói với lãnh đạo đi!” Tôi đã trả lời: “Không cần phải nói với người quản lý đâu. Nếu đưa cho tôi thì đưa, còn nếu không đưa, tôi sẽ chỉ coi nó như một công việc mà mình tình nguyện làm thôi.” Sau khi nghe được điều này, đồng nghiệp của tôi đã nói rằng: “Học viên [Pháp Luân Công] các anh thực sự xử lý mọi thứ đều rất khác với những người thường.” Tôi đã trả lời: “Là Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi làm vậy.”
Vào tháng 05 năm 2004, tôi nhận được một cú điện thoại do một người đại diện gọi đến từ một công ty phúc lợi [công cộng] của thành phố, giục tôi phải thanh toán hóa đơn cho [hệ thống] sưởi ấm nhà tôi. Khi tôi nói với anh ta rằng trường học [nơi tôi đang công tác] sẽ thanh toán cho tôi, vị đại diện của công ty này đã nói với tôi rằng nhà trường vẫn chưa thanh toán. Sau đó tôi đã đến phòng tổng hợp của nhà trường để hỏi về tình hình. Vị chủ nhiệm phòng đã nhanh chóng xin lỗi tôi và hỏi rằng liệu tôi có thể thanh toán hóa đơn ấy trước rồi sau đó quay trở lại lấy lại tiền bồi hoàn hay không. Tôi đã đồng ý. Sau khi tôi rời khỏi phòng, tôi ngay lập tức đi tới công ty phúc lợi để thanh toán hóa đơn cho [hệ thống] sưởi ở nhà tôi. Nếu sự việc này xảy ra trước khi tôi đắc Pháp, tôi sẽ không thể xử lý được theo cách này và có lẽ tôi đã tranh luận với vị chủ nhiệm của phòng tổng hợp kia rồi. Nhưng giờ đây tôi đã là một học viên [Đại Pháp] và tôi phải dùng các nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” nghiêm khắc yêu cầu bản thân.
Khi mang hóa đơn thanh toán trở lại phòng tổng hợp, chủ nhiệm đã nói với tôi rằng người phụ trách tài vụ đã đi vắng, và rằng nếu tôi để hóa đơn thanh toán lại cho ông ấy, họ sẽ xử lý khoản bồi hoàn cho tôi khi người phụ trách tài vụ quay về. Nửa tháng sau, tôi đã quay trở lại phòng tổng hợp và hỏi vị chủ nhiệm xem xem khoản bồi hoàn của tôi đã được xử lý hay chưa. Vị chủ nhiệm đã quên mất việc này. Ông ấy nhìn vào trong ngăn kéo bàn của mình, nhưng không thể tìm thấy hóa đơn của tôi đâu cả. Tôi nhận thấy rằng ông đã bị đổ mồ hôi và trông ông rất lo lắng. Tôi đã nói với ông ấy rằng: “Không cần sốt ruột. Ông cứ từ từ tìm nó cũng được!” Ông nói: “Làm sao tôi có thể không sốt ruột cho được? Đó đâu phải là một khoản tiền nhỏ!”
Ngày hôm sau, vợ tôi, cũng là một đệ tử Đại Pháp, đã nhận được một cuộc điện thoại từ vị chủ nhiệm phòng tổng hợp, ông nói rằng họ đã rất lo lắng vì vẫn không tìm thấy hóa đơn của tôi đâu cả. Vợ tôi sau đó đã giục tôi quay lại trường học để bảo ông ấy không cần quá lo lắng.
Tôi đã vội vã quay trở lại trường học và nói với vị chủ nhiệm rằng không cần phải sốt ruột về khoản tiền đó. Tôi đã nói: “Thậm chí nếu tôi không nhận được khoản tiền bồi hoàn, tôi cũng sẽ không bắt ông phải đền bù cho tôi đâu! Vì vậy, xin đừng sốt ruột về khoản tiền đó, cứ từ từ tìm lại thôi.” Ông ấy đã mỉm cười và nói: “Tôi thực sự rất cảm động trước những gì ông nói. Ông rất trầm tĩnh và cũng quan tâm đến những người khác nữa. Các ông tu luyện Pháp Luân Công quả là cảnh giới cao, cũng chính thông qua ông mà tôi có thể cảm nhận vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp!” Một vài ngày sau, vợ tôi nói với tôi rằng vị chủ nhiệm ấy đã đích thân đi một mình đến nhà tôi để trả cho chúng tôi khoản tiền đó, tâm tình ông rất kích động, còn tán thưởng hành động của tôi và tán thưởng Pháp Luân Công.
Sau đó, một giáo sư của trường đã nghỉ hưu gặp tôi và nói: “Nhà trường đã quên không thanh toán tiền phí sưởi ấm ở nhà ông và đã yêu cầu ông tự trả khoản tiền phí đó, thế mà ông cũng làm điều đó. Ông thật là quá cả tin đấy. Hóa đơn [chi trả cho] hệ sưởi ấm của tôi cũng đã bị mất, nhưng vị chủ nhiệm đã phải đi thanh toán khoản tiền phí cho tôi sau khi tôi la mắng ông ta một lúc đấy.” Tôi đã mỉm cười và nói với ông: “Tôi với ông là khác nhau, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cần phải chiểu theo tiêu chuẩn ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ yêu cầu bản thân!” Vị giáo sư này sau đó đã nói: “Tôi không có được cảnh giới tư tưởng cao như ông!”
Xúc động trước vụ việc hóa đơn [chi trả cho hệ thống] sưởi ấm [của tôi], vị chủ nhiệm phòng tổng hợp ấy đã kể với mọi người trong trường rằng các học viên Pháp Luân Công quả thực là khác với người khác; phong thái và cảnh giới tư tưởng đều cao hơn người khác. Ông đã nói với những người khác rằng: “Sư phụ Lý quả thật là tuyệt vời vì đã bồi dưỡng ra những đệ tử quá tốt như vậy!”
Vào năm 2005, một thời gian ngắn trước khi diễn ra Lễ hội Thuyền Rồng, các cán bộ [lãnh đạo] trong trường đã tặng các nhân viên dầu thực vật, trứng và các hàng hóa khác. Vị chủ nhiệm phòng tổng hợp đã gọi cho tôi và bảo tôi hãy đến để lấy phần của tôi. Trước khi rời khỏi nhà, tôi đã nói với vợ của tôi rằng tôi sẽ thuyết phục vị chủ nhiệm này thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vợ tôi đã tự tin đáp lại rằng: “Em tin chắc rằng anh sẽ làm được.” Khi tôi đến trường, tôi đã hỏi vị chủ nhiệm rằng liệu tôi có thể nói chuyện riêng với ông ấy được không. Tôi đã khuyên ông thoái ĐCSTQ bằng một giọng trầm nhẹ. Ông đã nói: “Tôi tin ông, vì thế ông có thể giúp tôi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó!” Sau đó, ông đã nhờ tôi ghi lại tên của các thành viên trong gia đình của ông, giúp họ cùng thoái. Tôi đã nhắc ông rằng, đừng quên nói với gia đình của ông rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Ông ấy đáp lại: “Nhất định, nhất định thế!”
Do tôi và vợ tôi mỗi phương diện đều cố gắng làm tốt, con dâu của tôi đã cảm thấy được sự tốt lành của Đại Pháp. Cháu đã ca ngợi vợ chồng tôi với bạn bè và người thân của mình và nói với họ rằng chúng tôi đã trở nên tuyệt vời như thế nào kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tháng 02 năm ngoái, con dâu tôi cũng đã bắt đầu tu luyện [Đại Pháp].
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/24/教师-用行动证实大法-278551.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/21/142328.html
Đăng ngày 26-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.