Bài viết của Thuần Chân, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 22-06-2013] Năm nay tôi 24 tuổi, tôi sống rất khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi có những trải nghiệm nho nhỏ trong tu luyện muốn chia sẻ cùng với các đồng tu, đặc biệt là những đồng tu trẻ tuổi, tôi hy vọng những trải nghiệm của tôi sẽ hữu ích.
Khi tôi còn nhỏ, sức khỏe cũng như hệ miễn dịch của tôi rất kém. Mỗi khi giao mùa, tôi thường bị hành hạ bởi bệnh viêm thấp khớp. Khi cơn đau đến, tôi thậm chí còn không thể ra khỏi giường. Ngay cả khi đã lớn hơn, tình trạng sức khỏe của tôi cũng không hề được cải thiện. Mẹ tôi cũng có nhiều bệnh tật. Khi các bác sỹ không thể tìm ra nguyên nhân [gây ra bệnh], mẹ tôi đã khóc ngay trên ghế bệnh viện. Tôi đã nhiều lần chứng kiến cảnh bà khóc ở nhà.
Tu luyện Pháp Luân Công cùng với mẹ
Sau khi mẹ tôi được một người bạn giới thiệu là tập Pháp Luân Công có thể chữa lành mọi bệnh tật, chưa kể còn có thêm nhiều lợi ích khác, mẹ tôi đã tìm đến điểm luyện công để học. Mẹ tôi rất kiên trì đi luyện công kể từ đó, và điều kỳ diệu là mọi bệnh tật của bà đã hoàn toàn biến mất. Mỗi khi tôi có bệnh hay bị đau, mẹ sẽ bảo tôi luyện công cùng. Lúc đó, tôi còn quá nhỏ để hiểu tại sao nhưng tôi vẫn luyện theo mẹ vì mẹ nói như vậy sẽ tốt cho tôi. Thật kỳ lạ, tôi không còn thấy đau sau khi luyện công xong.
Một lần khi tôi luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp”, tôi nghe thấy một tiếng rắc ở sau lưng. Mẹ tôi bảo đó là Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi đã lấy lại được sức khỏe, nhưng tôi không hiểu được tầm quan trọng của việc học Pháp. Tôi thậm chí còn chưa đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi chỉ nhớ được hai đoạn đầu của Luận ngữ.
Thỉnh thoảng, sau khi hai mẹ con học Pháp cùng nhau, tôi đã mơ thấy tôi bay trên bầu trời đêm. Tôi cũng thỉnh thoảng đi phát tài liệu cùng mẹ.
Khi lớn lên, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Đại Pháp lại tốt. Tôi cũng nhận ra sự tàn ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc ( ĐCSTQ). ĐCSTQ đã sử dụng tất cả những phương thức tra tấn tàn bạo của nó đối với các học viên để buộc họ từ bỏ niềm tin của mình. Một số học viên phải thoát li gia đình của họ để tránh khỏi cuộc đàn áp, và gia đình của một số học viên cũng bị công kích. Số lượng học viên bị bắt giữ, cầm tù và giam giữ trái phép tại các trại cưỡng bức lao động là không đếm xuể. Nhưng hành động tàn ác nhất của ĐCSTQ chính là tiến hành thu hoạch nội tạng từ những học viên Đại Pháp vẫn còn sống để tích luỹ ngân sách cho hệ thống an ninh công cộng, nhà tù, trại lao động, bệnh viện và quân đội của nó.
Trong hơn một thập kỷ qua, ĐCSTQ đã lừa dối người dân Trung Quốc, phỉ báng Sư phụ tôn kính của chúng ta và lừa gạt gia đình của các học viên. Những hành động tà ác của chúng nhiều đến mức không thể kể xiết. Tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và giúp bố mẹ tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng và thỉnh thoảng tôi cũng giảng chân tướng trực diện.
Tu luyện nửa vời
Tôi vẫn không hiểu rốt ráo tu luyện là gì. Tôi đã không kiên định học Pháp và luyện công. Mặc dù tôi biết mình phải tu luyện tâm tính, nhưng tôi vẫn chưa thực sự làm nó được tốt.
Sau đó tôi phải đi làm xa nhà. Do thiếu môi trường tu luyện nên tôi đã buông lơi việc học Pháp, luyện công. Tôi đã không đề cao tâm tính. Sau giờ tan sở, tôi dành hầu hết thời gian rảnh rỗi của mình cho những chương trình giải trí trên TV và xem phim. Ở chỗ làm, tôi đã không coi mình như một người tu luyện, và dễ dàng nổi giận với những người khác.
Một lần lãnh đạo bảo tôi sửa một chiếc cửa bị hỏng. Tôi đã sửa nó và sau đó đi xuống tầng. Hai tiếng sau đó, người đồng nghiệp của tôi tới và bảo tôi rằng chiếc cửa đó vẫn chưa được sửa và bảo tôi tới xem nó một lần nữa. Tôi đã phải sửa lại cùng một chiếc cửa tới ba, bốn lần, nhưng nó vẫn bị hỏng. Tôi bắt đầu tức giận và bực mình, cảm thấy rằng chiếc cửa này không thể sửa được nữa. Sau đó tôi phàn nàn, “Tại sao mọi người lại làm như vậy chứ? Họ không chú ý bởi đây không phải cửa của nhà họ. Tại sao họ lại không đóng cửa nhẹ nhàng hơn?…”
Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy bất bình và oán giận hơn, và tôi đã mặc kệ chiếc cửa. Về cơ bản tôi đã không ngộ ra rằng đây là một cơ hội để tôi tu luyện! Do đó, tâm tính của tôi đã rớt xuống thấp hơn và cơ thể tôi bắt đầu xuất hiện những triệu chứng bất thường, như tay và chân của tôi bị đau và mặt của tôi xuất hiện những nốt đỏ.
Mắc phải nghiệp bệnh
Tôi không thể đứng thẳng khi ở nhà, tôi cũng không thể đi bộ vì đau chân. Tôi được bệnh viện chẩn đoán là có triệu chứng của bệnh luput ban đỏ hệ thống. Tin dữ này như sấm nổ ngang tai. Cả bố mẹ tôi và tôi cùng khóc, và tôi bắt đầu phải nằm bẹp trên giường.
Một ngày, mẹ tôi nói với tôi, “Con đã tu luyện từ khi con còn nhỏ và Sư phụ đã bảo hộ con. Con đã mắc sai lầm khi coi tu luyện như trò trẻ con, khiến con gặp phải khổ nạn ngày hôm nay. Bây giờ con có hai sự lựa chọn đó là tinh tấn học Pháp hoặc uống thuốc.” Tôi lập tức nói, “Con chọn tu luyện”.
Trở lại tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn
Từ ngày hôm đó trở đi, tôi học Pháp và luyện công hàng ngày với mẹ. Mẹ tôi sẽ đọc Pháp cho tôi khi tôi không thể ngồi dậy. Tôi không thể ngồi song bàn, nhưng tôi có thể ngồi đơn bàn, cho dù ngồi như vậy rất đau. Tuy nhiên, tôi cắn răng chịu đựng và tiếp tục ngồi như vậy, và dần dần tôi có thể ngồi thế song bàn trong vòng 20 phút. Khi có thời gian rảnh, tôi lại niệm,”Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân- Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi còn có thể đọc thuộc Hồng Ngâm III.
Tôi dần lấy lại sức sống và thấy khỏe hơn. Chỉ vài ngày sau, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục, khiến tôi vui sướng không nói nên lời. Tôi biết là Sư phụ đã bảo hộ tôi và chịu rất nhiều thống khổ để cứu độ tôi, tôi không biết phải cảm tạ Sư phụ thế nào!
Một số dì (tên gọi thể hiện sự kính trọng đối với những phụ nữ ở độ tuổi của cha mẹ bạn) cũng là học viên đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả các dì.
Bây giờ hàng ngày, tôi học ít nhất một chương trong Chuyển Pháp Luân và một số Kinh văn của Sư phụ. Tôi cũng học cách sử dụng điện thoại cầm tay để giảng chân tướng. So với những đồng tu khác thì tôi vẫn còn tụt lại phía sau rất xa, nhưng tôi sẽ cố gắng hơn.
Hướng nội
Sau khi sức khoẻ được phục hồi, tôi ngộ ra trong khi học Pháp nhóm rằng tôi đã tự tạo ma nạn này cho chính mình bởi thái độ sai lầm của tôi đối với tu luyện. Lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn rất trẻ và đã tu luyện như thể đó là trò đùa trẻ con. Tôi rất thụ động trong học Pháp và luyện công, và tôi chỉ làm những gì mà mẹ tôi bảo tôi phải làm mà không tu luyện một cách nghiêm túc. Tôi đã không hiểu rằng tu luyện chủ yếu là tu tâm tính. Cựu thế lực đương nhiên đã lấy đó như một lý do để khảo nghiệm tôi.
Tôi bắt đầu hướng nội một cách toàn diện đối với bất kỳ vấn đề tâm tính nào sau ma nạn này và nhận thấy rằng tôi đã ghen tị với chị gái mình. Tôi không bao giờ thừa nhận tâm tật đố của mình trước đó, nhưng bây giờ tôi biết rằng tâm tật đố có thể xuất hiện dưới nhiều dạng. Nó có thể gây ra tác hại nghiêm trọng nhất với người tu luyện. Tôi không nên tự lừa gạt bản thân mình nữa, và tôi phải loại bỏ nó một cách nhanh chóng.
Tôi cũng tìm ra những chấp trước mà tôi có như tâm nóng giận, tâm bất bình, tâm oán giận, tâm danh lợi, tâm an nhàn, tâm ỷ lại, và đặc biệt là những chấp trước vào tình. Tôi phải tinh tấn trên con đường tu luyện của mình để loại bỏ tất cả những chấp trước đó.
Tôi hy vọng rằng những bạn đồng tu đồng trang lứa có thể rút kinh nghiệm từ những bài học của tôi và không coi tu luyện như trò đùa trẻ con. Chúng ta rất vinh dự khi có thể trở thành đệ tử Đại Pháp. Chúng ta phải trân quý cơ duyên vạn cổ này. Nhìn lại quá khứ khi tôi bị đầu độc bởi những tuyên truyền thấm nhuần văn hoá Đảng, tôi cảm thấy thật kinh khủng. Chúng ta phải tu luyện một cách vững chắc. Hãy để tôi nhắc lại một lần nữa, tu luyện thực sự không phải trò đùa trẻ con!
Một lần nữa, tôi muốn cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ đại từ bi!
Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Nếu có bất cứ điều gì không hợp lý, xin hãy từ bi chỉ rõ. Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/22/修炼不是儿戏-275674.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/24/141672.html
Đăng ngày 10-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.