Bài viết của Tuyết Mai, đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 30-03-2013] Vài ngày trước, vào một buổi tối, trước khi sắp kết thúc một cuộc họp, tôi đã tựa lưng vào chiếc ghế mà tôi ngồi và nhận thấy có cái gì đó nho nhỏ sáng bóng phía bên dưới hàng ghế đầu tiên. Ngay lập tức tôi đã nghĩ rằng: “Ai đánh mất hoa tai thế nhỉ?” Từ ánh sáng mà nó phản chiếu ra, kích thước và hình dạng, rõ ràng đó là một chiếc hoa tai bằng vàng.

Tôi nghĩ: “Ai mà đã bất cẩn thế nhỉ? Nhưng cũng có thể là không phải. Có lẽ ai đó đã bị đánh rơi trong một cuộc họp cách đây vài ngày. Dù sao thì tôi cũng không tham lam, vì thế tôi sẽ không nhặt nó bỏ vào túi. Tôi sẽ chỉ đăng thông báo về nó, rồi người chủ sở hữu [khi tìm thấy nó] có thể sẽ rất vui mừng và nghĩ rằng các học viên Pháp Luân Công đều là những người trung thực!” Tôi muốn được mọi người nghĩ tốt về mình như vậy, nên tôi quyết định nhặt nó lên. [Lúc đó] bên cạnh tôi, ở cả hai bên đều có người, nên khá là bất tiện khi khom người lại. Có một dãy bàn nhỏ trước mặt tôi, vì thế tôi đã tựa vào những chiếc bàn và cố gắng dùng chân của mình để lấy nó. Tôi đã cố gắng chạm giày vào để khều nó, nhhưng cả hai lần tôi đều thất bại.

Sau cuộc họp, những người tham dự đã rời khỏi [phòng họp], tôi đã đứng nguyên ở đó và chờ cho đến khi những người ở phía trước tôi rời đi. Sau đó tôi đã luồn xuống gầm bàn để lấy chiếc hoa tai. Sau khi nhặt nó lên, tôi đã nhận ra rằng mình đã nhầm lẫn. Khi bò ra từ dưới gầm bàn, tôi thấy “chiếc hoa tai vàng” đơn thuần chỉ là một chiếc vòng kim loại nhỏ hơi có hình xoắn thường được sử dụng để đóng một chiếc túi. Ồ, thật là xấu hổ! Thật đáng thất vọng! Sau đó tôi đã nghe thấy ai đó ở gần tôi hỏi tôi bị mất cái gì đó hay sao. Tôi đã vờ như không nghe thấy gì, vì tôi đã cảm thấy quá xấu hổ để có thể trả lời. Tôi thực sự cảm thấy thật khủng khiếp. Tôi đã đút vật kim loại nhỏ ấy vào trong túi quần của mình và ném nó vào thùng rác trên đường ra khỏi phòng họp.

Tôi không ngừng suy nghĩ khi rời đi: “Thật là đáng hổ thẹn. Là đôi mắt hay trái tim của mình đã đánh lừa mình? Mình đã quá mừng rỡ khi nhìn thấy tiền bạc, đúng là tự chuốc lấy nhục! Có phải những gì phát sáng đó đều là vàng hay không? Không! Đó chỉ là giả tướng!” Hai mắt mê hoặc, tâm trí ô uế, chấp trước vào vàng bạc – Tôi thực sự đã không vượt qua được quan này!

Tôi nghĩ đến việc mình yêu thích đồ trang sức bằng vàng và bạc trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật, yêu thích đến các cửa hàng trang sức. Bất cứ khi nào có thời gian đến các khu mua sắm, tôi đều liếc nhìn các gian hàng bán đồ trang sức, lưu luyến chẳng muốn rời đi. Khoảng một năm về trước, tôi đã đổi một đôi hoa tai mới tại một tiệm vàng. Trước đó, tôi đã đổi một chiếc vòng của mình để lấy một đôi hoa tai cho mẹ chồng của tôi.

[Lúc đó] tôi còn nghĩ đến cả việc kể chuyện này ra cho các học viên và những người khác nghe, với mục đích nghe được từ họ một vài lời khen ngợi để thỏa mãn tâm chấp trước của tôi. “Hãy xem tấm lòng đầy hiếu thảo của cô con dâu này ra sao. Cô ấy chẳng nỡ mua gì cho bản thân mình, nhưng lại tặng mẹ chồng của mình một món quà quý giá như thế. Thật là tốt quá!” Những người khác đã khen ngợi tôi: “Chị đã làm được rất tốt!” Tôi thực sự vui mừng, nghĩ rằng mình đã coi nhẹ được những điều khi sinh chẳng mang đến, khi tử chẳng mang theo này.

Thực tế, khi hướng nội, tôi đã nhận ra rằng đây là tâm hiển thị của tôi, tâm chấp trước vào tài vật, tâm lo sợ, và tâm truy cầu. Tôi thậm chí còn không dám trả lời người đã hỏi tôi rằng có phải tôi bị mất thứ gì đó không. Tôi đã để tâm rất nhiều vào việc người khác nhìn nhận thế nào về bản thân mình – đó giống như sự phù phiếm của việc tìm thấy một đôi hoa tai đẹp, và nghe được những lời tốt đẹp mà người khác khen mình, bằng việc dùng danh [đệ tử] Đại Pháp để phô trương sự khác biệt của tôi với những người khác… Tất cả đó đều là tâm của người thường, và chúng đều là những chủng tâm bất hảo phi thường.

Một người tu hành, thậm chí không thể được chấp trước vào cái bát đi xin ăn của mình, nhưng tôi thì lại có chấp trước mạnh mẽ vào vật chất. Ngay cả khi tôi được đeo đầy vàng, tôi vẫn chỉ là một người thường. Sau nhiều năm tu luyện, một chiếc vòng kim loại nhỏ đã phơi bày những gì ẩn sâu trong tâm trí tôi. Tâm hiển thị có gì là tốt? Để cứu độ chúng sinh, đức Phật đã từng phải đi xin ăn ở nơi người thường.

Sư phụ đã cứu chúng ta thoát khỏi địa ngục và đã chịu đựng cho chúng ta biết bao nhiêu nghiệp lực. Ngài yêu cầu chúng ta chính niệm chính hành, giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh đang bị đầu độc bởi những lời dối trá, và hoàn thành thệ ước tiền sử của chúng ta! Tôi đã bị tụt lại ở quá xa phía sau. Tôi cảm thấy mình nên kiên định, bước đi từng bước thật vững chắc trên con đường chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh.

Đây là bài viết giao lưu tâm đắc thể hội đầu tiên của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/30/椅子下面的“金耳钉”-271414p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/17/141092.html

Đăng ngày 30-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share