Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 20-03-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Hơn 15 năm qua, Sư phụ đã luôn bảo hộ cho tôi và hướng dẫn tôi vượt qua mọi khó khăn. Tôi đã trải nghiệm được huyền năng và sự uyên thâm của Đại Pháp: Không có gì mà Đại Pháp không thể làm được. Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới, và Đại Pháp đã hướng dẫn tôi trên con đường trở về chân ngã của mình.

Trong suốt quá trình tu luyện Đại Pháp của mình, tôi đã trải nghiệm niềm hạnh phúc được đắc Pháp cũng như được chữa lành khỏi mọi bệnh tật. Tôi cũng từng bị bức hại vì đã đi đến Quảng trường Thiên An Môn để lên tiếng cho Đại Pháp. Khi bị giam giữ trong trại giam, tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc đàn áp. Trong khi đấu tranh để loại bỏ các chấp trước và nghiệp bệnh, tôi đã phát triển niềm tin kiên định vào Sư phụ. Tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở nhà để làm tài liệu giảng chân tướng và đã chịu đựng rất nhiều gian khổ cũng như vượt qua nhiều khó khăn trở ngại. Cho dù tôi đã từng làm được những gì hoặc từng kinh qua bất cứ việc gì đi nữa, tôi sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì nếu Sư phụ không bảo hộ cho tôi.

Gần đây, tôi đã thành lập một nhóm học Pháp ở nhà của mình. Tất cả các học viên trong nhóm chúng tôi đều là người mới. Tuổi của họ từ 55 đến 63. Trong đó có hai người từng tu luyện Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, nhưng đã dừng tu luyện vì sợ hãi; hai người khác đã từng đọc Chuyển Pháp Luân trước đây; còn một người nữa thì đã từng đọc Chuyển Pháp Luân và luyện các bài công pháp vào năm 2008, nhưng đã bị can nhiễu và cuối cùng hoàn toàn ngừng tu luyện sau một vài tháng. Bây giờ bà đã quay trở lại với Đại Pháp.

Lúc đầu, tôi tin rằng nếu họ có thể đọc xong một lượt của cuốn Chuyển Pháp Luân, thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Họ có tu luyện hay không còn tuỳ thuộc vào duyên phận của họ với Đại Pháp và sự lựa chọn của riêng họ. Chúng tôi bắt đầu bằng việc một ngày đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và nhanh chóng đọc xong toàn bộ cuốn sách lượt đầu tiên. Tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt về Đại Pháp và hiệu quả thu được thật tốt. Chính nhờ điều này mà tất cả họ đều muốn học các bài công pháp. Sau đó, tôi cho họ xem băng hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Vài người trong số họ học rất chăm chú và tiến bộ cũng rất nhanh. Những người đã từng tu luyện Pháp Luân Công trước đây nhanh chóng bắt kịp các động tác khi họ nghe tiếng nhạc. Nhóm học Pháp của chúng tôi đã tiếp tục một cách tự nhiên như vậy.

Bởi nhóm học Pháp của chúng tôi là một môi trường tu luyện, nên những xung đột là không thể tránh khỏi. Có một học viên đọc rất chậm vì trình độ học vấn của bà rất thấp. Những người khác bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn với bà ấy. Họ càng thất vọng bao nhiêu thì những đoạn bà ấy đọc càng dài bấy nhiêu. Vì thế, chúng tôi phải mất hơn hai tiếng để đọc xong một bài giảng. Một vài học viên phàn nàn rằng việc đó làm lãng phí thời gian của những người khác trong nhóm. Là một người tu luyện lâu năm, tôi hiểu rằng tôi có những chấp trước cần phải bỏ, nhưng tôi không chắc những người khác có thể nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm mà tất cả chúng tôi cần phải vượt qua hay không.

Sau khi nói chuyện với người học viên đọc chậm, tôi phát hiện rằng bà có thể ghi nhớ từng câu từng chữ mà bà đã đọc mặc dù bà đọc rất chậm. Bởi vì bà ghi nhớ từng chữ mà bà đã đọc và cũng vì trước đây bà đã từng tu luyện Đại Pháp, nên bà có thể nhanh chóng đề cao. Bà nói với tôi rằng: “Tôi không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về tôi; thực ra, tôi thực sự đánh giá cao việc cô cảm thông và giúp đỡ tôi. Lúc này việc đọc nhanh hơn và chính xác là mục tiêu số một của tôi. Tôi biết rằng tôi có thể làm được!” Tôi cảm thấy rất xúc động vì những lời chân thành của bà ấy. Khi một chúng sinh thật sự hiểu được Pháp, người đó sẽ không còn xử lý những xung đột với quan niệm của con người nữa. Trong khi đó, những học viên khác cũng nhận ra rằng họ càng mất kiên nhẫn bao nhiêu thì bà ấy càng đọc chậm bấy nhiêu. Vì thế, chúng ta cần phải thay đổi bản thân chúng ta, bỏ đi các quan niệm của người thường, và học Pháp một cách chăm chú và tĩnh tâm hơn. Sau khi chúng tôi xử lý các mâu thuẫn như những người tu luyện, các xung đột cũng dần lắng xuống, và kết quả là, tất cả chúng tôi đều đọc nhanh hơn. Người học viên kia cũng có thể đọc nhanh và trơn tru hơn. Kinh nghiệm này cũng đã giúp tôi nhận ra rằng sự lo lắng mà tôi có trước đây là kết quả từ một quan niệm người thường và lúc đó, tôi đã không hề có chính niệm.

Trong dịp Tết Nguyên đán, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc gia đình. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định hoãn nhóm học Pháp của chúng tôi một vài ngày trong thời gian bận rộn nhất của năm này. Sau những ngày Tết, nhóm học Pháp của chúng tôi lại tiếp tục, mỗi người chúng tôi đều chia sẻ về việc chúng tôi đã nghỉ lễ như thế nào. Một người nói rằng, trước khi đi đến nhà cha chồng của cô ấy chúc Tết, cô đã dậy rất sớm để học Pháp và luyện các bài công pháp; một người khác nói rằng bà đã học Pháp và luyện công vào sáng sớm hoặc nửa đêm mà không bỏ một buổi nào; người thứ ba thì nói rằng, không gặp cả nhóm, bà cảm thấy trống trải, và tất cả mọi thứ dường như vô nghĩa. Tôi đã rất xúc động bởi những học viên này vừa mới đắc Pháp được hai tháng.

Sư phụ đã giảng:

Như mọi người đã biết, rất nhiều học viên muốn gặp tôi, cũng rất nhiều người thường muốn gặp [mặt] tôi. Có người gặp tôi rồi, liền cảm động một cách rất lạ lùng; có người sau khi gặp tôi, liền cảm thấy vô cùng thân thiết; có người cảm động thậm chí phát khóc; đó là vì mặt minh bạch ở trong họ đã biết được; khi ai đó có thể gặp [mặt] tôi, tôi liền giúp đỡ người ấy, (vỗ tay) tôi liền có thể tiêu giảm nghiệp lực trong lịch sử của người ấy. (vỗ tay) Do đó, bất kể là chư vị làm gì, hay chư vị [có công tác] gì, thì chư vị chỉ cần gặp tôi, tôi liền khiến chư vị dấy động Thiện niệm, chỉ cần chư vị gặp tôi, tôi liền có thể từ trong Thiện niệm của chư vị mà tiêu trừ tội của chư vị, tiêu trừ nghiệp của chư vị. (vỗ tay) Thực ra con người thế gian [ai] cũng có mặt minh bạch của mình, họ đều [cảm thấy] rõ cả. Nói cách khác, dẫu chư vị đã làm gì, dẫu chư vị [có công tác] gì, thì tôi đều đối xử như vậy đối với chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Vancouver ở Canada năm 2003”)

Tôi biết rõ rằng những người tốt có thể thức tỉnh trước lòng từ bi của Sư phụ nếu họ toàn tâm toàn ý chấp nhận Đại Pháp.

Một học viên đã tu luyện Pháp Luân Công vì bà bị bệnh tim. Để giúp bà ấy nâng cao ngộ tính, Sư phụ đã cho bà nhìn thấy một vài điều kỳ diệu khi bà mới bắt đầu tu luyện. Đầu tiên, Sư phụ giúp bà bỏ thuốc lá mặc dù bà đã nghiện thuốc hơn 30 năm qua. Sư phụ cũng giúp bà bỏ đánh mạt chược, trong khi trước đây, bà nghiện chơi nó hàng ngày. Lúc đầu, bà không biết rằng Sư phụ đang giúp bà cho đến khi Sư phụ điểm hóa cho bà nhiều lần. Cuối cùng, bà ấy cũng ngộ ra và hoàn toàn ngừng chơi mạt chược. Trước đây, bà cũng có một số bệnh nhẹ như đau lưng. Trong quá khứ, bất cứ khi nào bà bị đau lưng, bà đều cần phải dùng thuốc giảm đau gần hai tuần để hồi phục, nhưng lần này, nó chỉ mất vài ngày. Trong quá khứ, mỗi khi bà ấy bị đau mắt thì bà không thể mở mắt ra được. Nó cũng khiến cho bà bị đau đầu. Ngoài ra bà còn bị viêm mũi và đau chân. Sau khi Sư phụ thanh lý thân thể cho bà ấy vài lần, thì các bệnh tật trên cơ thể của bà hoàn toàn biến mất. Cuối cùng bà ấy ngộ ra rằng Sư phụ đã bảo hộ cho bà bằng cách tiêu trừ nghiệp bệnh của bà.

Tuy nhiên, bà không thể bỏ được nỗi sợ hãi về bệnh tim. Lúc đầu, bà có thể dùng chính niệm để đối đãi với vấn đề này và thường đến nhà tôi để học Pháp khi cơn đau tim làm phiền bà. Bởi vì bà không thể thật sự hiểu được nguyên nhân của nó, và luôn nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người thường, vấn đề về tim của bà đã nổi lên bề mặt. Những học viên lâu năm hiểu được rằng bà cần phải vượt qua khảo nghiệm này: Miễn là bà ấy bỏ đi quan niệm về “bệnh tim” và hoàn toàn tin vào Sư phụ thì nó sẽ sớm kết thúc. Tuy nhiên, nó quá khó đối với bà ấy. Thực tế là, khi “vấn đề về tim” tái phát, bà biết rõ rằng nó khác với trước đây, bởi vì bà vẫn có thể làm được các công việc hàng ngày như học Pháp, luyện công, làm các việc lặt vặt và việc nhà. Bà ấy chỉ cảm thấy không được khoẻ về thể chất. Chúng tôi đã chia sẻ suy nghĩ của chúng tôi với bà từ quan điểm của Pháp, tuy nhiên tâm lý của bà vẫn không thay đổi. Tình trạng của bà ấy trở nên không ổn định và sau đó thậm chí còn tệ hơn vì vấn đề này đã kéo dài quá lâu. Khi quan niệm người thường của bà áp đảo, bà đã đi đến bệnh viện, và kết quả cho thấy rằng có gì đó không ổn. Bà ấy thậm chí còn sợ hãi hơn, và do đó tình trạng của bà ấy trở nên càng tồi tệ.

Một ngày nọ, bà đi đến nhà tôi với vẻ mặt xanh xao. Bà nói rằng “cơn đau tim” đã xảy ra một lần nữa. Ngay tại thời điểm đó, một học viên lâu năm có mặt ở đó. Chúng tôi đã chính lại suy nghĩ của bà và hỏi bà rằng: “Bà có phải là đệ tử Đại Pháp không? Bà có bệnh không?” Có vẻ như bà ấy đột nhiên hiểu được ý của chúng tôi và trả lời rằng: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi không có bất kỳ bệnh tật nào!” Sau đó, chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Một lúc sau, bà trông khoẻ hơn nhiều. Sau đó chúng tôi cùng nhau học Pháp. Không lâu sau đó, bà đã hoàn toàn khoẻ mạnh và không còn cảm thấy khốn khổ nữa. Từ đó trở đi, bà thường đến nhà tôi để học Pháp với tôi bất cứ khi nào bà cảm thấy không được khoẻ. Mỗi khi bà học Pháp, thì mọi cảm giác khó chịu đều biến mất. Một ngày nọ, triệu chứng cũ lại xuất hiện, lần này rất nghiêm trọng, và chồng bà muốn bà đi bệnh viện. Bà nghĩ rằng, vì tất cả hàng xóm của bà đều biết bà tu luyện Pháp Luân Công, nên nếu bà đi đến bệnh viện, thì giống như là hành động phỉ báng Đại Pháp, vì vậy bà đã quyết định không đi. Đến ngày đi học Pháp, bà đến học cùng chúng tôi. Ngay sau khi bà bắt đầu đọc Pháp thì các triệu chứng đã biến mất. Sau khi chúng tôi học Pháp xong, bà kể cho chúng tôi nghe về những điều đã xảy ra. Tất cả chúng tôi đều khuyến khích bà và nói với bà rằng bà đã làm rất tốt và vượt qua khảo nghiệm, bởi vì suy nghĩ của bà rất chính. Bà đã nhớ ra việc duy hộ Pháp thay vì lo lắng cho bản thân mình. Bà cũng rất mừng cho bản thân.

Tu luyện Đại Pháp đòi hỏi các học viên phải tuân thủ nghiêm khắc tiêu chuẩn tâm tính ở cao tầng. Có ngày học viên đó cảm thấy rất tốt khi đầu óc bà minh bạch, nhưng ngày kế tiếp khi bà trở nên bối rối thì bà lại cảm thấy không được khoẻ. Tại thời điểm đó, tôi lại thường hay vắng nhà. Một bữa nọ, bà cảm thấy rất tệ cả buổi chiều. Bà đã không đến nhóm học Pháp tối đó vì bà cảm thấy rất khó khăn để ngồi dậy. Trước kia chưa bao giờ bà cảm thấy không được khoẻ lâu đến vậy, nhưng lần này “vấn đề tim mạch” đã kéo dài hơn nửa ngày. Tình trạng của bà cũng trở nên tồi tệ vì bà đã sợ hãi. Con trai của bà đã đưa bà đến bệnh viện, và các bác sỹ cũng tin rằng bà bị bệnh rất nặng. Họ cho bà nhập viện ngay lập tức. Tuy nhiên, hai ngày sau đó, kết quả cho thấy rằng bà chẳng bị bệnh gì cả. Sau đó, các bác sỹ chuẩn đoán rằng bà đã bị rất nhiều áp lực. Cuối cùng, bà hiểu ra rằng chính tư tưởng người thường của bà đã gây ra khổ nạn này. Lần này, bà đã không vượt qua khảo nghiệm.

Qua việc không ngừng học Pháp, tất cả chúng tôi đều thay đổi: học viên thứ nhất đã bỏ thói quen xấu là chửi thề; một học viên khác tình nguyện đổ rác trong chung cư của bà ấy; người thứ ba đã vượt qua khổ nạn và can nhiễu lớn và nhanh chóng quay trở lại học Pháp và luyện các bài công pháp; người khác thì có thể giúp cho một đồng tu vượt qua khổ nạn bằng cách khích lệ bà ấy quyết tâm tu luyện Đại Pháp.

Trong khi các học viên khác tu luyện bản thân và đề cao trong Đại Pháp, thì tôi lại quên tu luyện bản thân mình. Trước đây chúng tôi thường chia sẻ kinh nghiệm sau khi học Pháp, nhưng bây giờ, khi chúng tôi đóng cuốn sách lại, chúng tôi bắt đầu nói về chuyện mua sắm hàng hoá, quần áo, thức ăn ngon, v.v., khoảng 30 phút. Mặc dù tôi không hề thích những câu chuyện loại này, lúc đầu tôi có thể giữ bình tĩnh. Nhưng sau đó, tôi phải trông cháu trai của tôi khoảng nửa ngày, và thời gian của tôi trở nên rất hạn hẹp kể từ khi chúng tôi làm tài liệu giảng chân tướng tại nhà, và lúc nào cũng có rất nhiều việc phải làm. Tôi có rất ít thời gian để học Pháp. Thỉnh thoảng khi tôi học Pháp, tôi không thể tập trung vào những gì tôi đang đọc bởi vì tôi thường nghĩ về những công việc mà tôi phải thực hiện. Tôi thường ngủ gật trong khi học Pháp và phát chính niệm. Kết quả là, tôi không thể luyện hết tất cả các bài công pháp, và tình trạng của tôi đã xấu đi. Tôi trở nên rất thất vọng khi lắng nghe câu chuyện của họ. Tôi nghĩ rằng: “Tôi không có thời gian cho các bạn bởi vì các bạn không quý tiếc thời gian, còn thời gian của tôi rất quý báu.” Tôi tin rằng tôi không nên để các học viên khác can nhiễu đến tôi. Với suy nghĩ đó, tôi đã cho cựu thế lực cơ hội để phóng đại cảm giác bực bội của mình; và khi tôi nói chuyện với người khác, tôi không còn quan tâm đến cảm nhận của họ như thế nào nữa. Tôi không hề giống một người tu luyện.

Cuối cùng, một vài học viên đã phàn nàn với tôi. Lắng nghe họ trút những lời phàn nàn vào tôi, tôi có thể giữ được bình tĩnh và chân thành thừa nhận rằng, do học Pháp không tốt, nên cơ thể của tôi cảm thấy rất mệt mỏi, và điều đó đã làm ảnh hưởng tới các bạn đồng tu. Tôi mong họ tha thứ cho mình.

Hôm đó sau khi mọi người đã ra về, tôi suy nghĩ về những gì họ đã nói với tôi và tôi tự hỏi bản thân: “Tôi đã thực sự tu luyện bản thân chưa? Tôi đã nghe lời Sư phụ chưa?” Trong một khoảng thời gian, tôi mừng rỡ vì nhìn thấy họ thăng tiến trong tu luyện, nhưng suốt thời gian đó tôi tin rằng tôi đã hy sinh thời gian của mình để giúp những học viên mới học Pháp và luyện các bài công pháp, mà không nhớ rằng tất cả những việc này là do Sư phụ an bài. Tôi đã tự mãn và không nhận ra chấp trước của mình, nói gì đến việc loại bỏ chúng. Làm sao tôi có thể chứng thực Pháp với cái tâm bất thuần như vậy?

Tôi nên hướng nội ngay khi vấn đề xảy ra và tu luyện bản thân. Bởi vì tôi có mong muốn về một cuộc sống tốt nơi người thường, các đồng tu đã giúp tôi phơi bày các chấp trước của tôi. Sư phụ đã sắp đặt cho tôi nhìn thấy điều này để tôi có thể tu luyện tâm tính của mình. Vậy mà, tôi lại nghĩ rằng họ có nhiều nhân tâm. Sư phụ đã nói với chúng ta nhiều lần rằng trong tu luyện, không có việc gì là trùng hợp ngẫu nhiên. Các đồng tu của tôi đã chỉ ra chấp trước của tôi nhiều lần, bởi vì Sư phụ đã sử dụng những cơ hội này để nhắc nhở tôi về những vấn đề của tôi. Tuy nhiên, tôi lại đẩy những cơ hội này ra mỗi lần chúng đến.

Sư phụ đã giảng:

“Gặp phải mâu thuẫn, bất kể mình đúng hay sai, đều nghĩ về bản thân: Việc này mình có chỗ nào không đúng? Có phải mình thật sự xuất hiện cái gì không đúng? Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta. Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)

Bởi vì không minh bạch nguyên lý này, nên tôi đã không làm theo các yêu cầu của người tu luyện khi vấn đề xảy ra, và tôi đã đợi cho đến khi các mâu thuẫn này nổi lên và không thể tránh né được nữa cho đến khi tôi hướng nội. Cảnh báo của Sư phụ khiến tôi suy nghĩ và tôi đã tìm ra lỗi của mình để chỉnh lại bản thân. Tôi biết rằng tôi nên chú ý tới các biểu hiện ở bề mặt cũng như gốc rễ của các vấn đề, và sau đó loại bỏ chúng và thanh lý bản thân để đạt tới tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Trong 15 năm qua, tôi đã gặp những khảo nghiệm và khó khăn khác nhau. Với sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã vượt qua được một chặng đường dài. Tôi vẫn còn thiếu sót trong việc giảng chân tướng trực diện. Tôi cũng chưa làm tốt việc bỏ đi chấp trước vào một cuộc sống an nhàn, thoải mái. Tuy nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức để bỏ đi các chấp trước và theo kịp trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/20/在学法小组中提高心性-264037.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/12/138900.html

Đăng ngày 19-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share