Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2012] Tôi học được rất nhiều từ một bài chia sẻ kinh nghiệm mà tôi đã đọc năm 2007. Tác giả của bài viết đã trở thành một học viên chỉ một năm trước. Ông đã làm ba việc rất tuyệt vời và thậm chí đã thuộc lòng Chuyển Pháp Luân. Bài viết của ông khiến tôi rớt nước mắt, và sự tinh tấn của ông đã thúc đẩy tôi. Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn bảy năm, nhưng vì tôi không biết chữ, tôi thậm chí không thể đọc được hết các từ trong Chuyển Pháp Luân, nói gì đến viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi cảm thấy thật tệ, nhưng niềm tin của tôi vào Sư phụ và Pháp vững như bàn thạch. Thay vì chỉ cảm thấy buồn cho bản thân là người thất học, tôi biết tôi phải làm một điều gì đó.

Sư phụ sửa “bài tập” cho các đệ tử của Ngài

Suốt ba ngày tôi đã lo lắng tự hỏi làm thế nào tôi có thể học cách nâng cao kỹ năng đọc của mình. Vào tối ngày thứ ba, tôi đã mơ thấy Sư phụ đang sửa “bài tập” cho các đệ tử của Ngài. Ngài mặc cùng một bộ đồ giống bức ảnh trong sách Chuyển Pháp Luân. Có một chiếc bàn lớn với một chồng bài viết chia sẻ kinh nghiệm. Sư phụ cẩn thận đọc tất cả các bài và đặt sang một bên các bài mà Ngài đã hoàn tất vì Ngài muốn giữ lại tất cả chúng. Tôi bắt đầu rời khỏi phòng, nhưng do dự. Sư phụ rất nghiêm túc sửa bài viết cho chúng tôi nên cuối cùng tôi rời đi. Sau khi thức dậy từ giấc mơ, tôi đã khóc.

Học viết chữ

Tôi sinh ra ở vùng nông thôn và chưa bao giờ đi học. Viết lách luôn là rất khó với tôi. Cảnh tượng Sư phụ sửa bài viết của các đệ tử đã in đậm trong tâm trí tôi, và nó thúc đẩy tôi. Tôi khóc mỗi ngày khi nghĩ về việc Sư phụ đã làm việc rất vất vả để cứu độ tôi. Một sự thôi thúc để viết một bài chia sẻ kinh nghiệm nảy sinh trong tâm tôi. Tôi tự nói với mình rằng nếu tôi thậm chí chỉ viết được một chữ trong một ngày, tôi sẽ có thể viết 365 chữ trong một năm và có thể sẽ hoàn thành bài viết của mình trong ba năm. Vì vậy, tôi giữ một mảnh giấy và một cây bút bên mình khi học Pháp mỗi ngày và viết xuống những lời tôi sẽ sử dụng. Nếu có những chữ mà tôi không biết làm sao để viết, tôi sẽ dùng những chữ khác để thay thế. Nhưng nếu tôi không thể tìm thấy từ nào khác, tôi sẽ nhờ gia đình giúp đỡ.

Tôi đã viết trong vòng một tháng. Ngay khi tôi cầm giấy và bút lên, giấc mơ xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi đã viết bốn trang và đưa nó cho một bạn đồng tu giúp tôi gửi tới trang web Minh Huệ. Ông ấy cũng đọc soát lại cho tôi. Sau khi chỉnh sửa bản thảo đầu tiên của tôi, đồng tu đưa lại bản gốc cho tôi. Hứng thú quá, tôi mở bài viết của mình ra và thấy rằng 1/3 những từ tôi sử dụng là sai. Tuy nhiên, tôi tràn ngập lòng biết ơn: Sư phụ đã khích lệ tôi mọi lúc, và đối với tôi, cất bước đầu tiên đã là tự mình đề cao.

Học cách sử dụng máy tính

Trước đó, rất khó khăn để làm được các bản tài liệu giảng rõ sự thật cập nhật nhất. Sẽ rất tuyệt vời nếu tôi có thể học cách sử dụng máy tính. Nhưng tôi phải làm sao, tôi thậm chí còn không biết phiên âm Pinyin, thì học cách sử dụng máy tính thế nào? Sư phụ đã thấy mong ước của tôi. Vào cuối năm 2007, một đồng tu đã đến để dạy cho tôi cách sử dụng máy tính. Đây không phải là an bài của Sư phụ sao? Tôi thành thật thừa nhận rằng tôi không biết phiên âm Pinyin và viết cũng không được tốt. Sau khi suy nghĩ một lúc, người học viên nói: “Không thành vấn đề. Miễn là bác có thể vào được trang Minh Huệ, bác sẽ ổn thôi.” Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Không lâu sau đó, người học viên đã mang một máy tính, máy in, máy ghi đĩa DVD, máy ép, và các vật tư cần thiết đến nhà tôi. Nhìn vào chúng, tôi không suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, miễn là Sư phụ và Pháp ở đó với tôi, tôi sẽ có thể học mọi thứ. Nhưng làm thế nào tôi có thể học tất cả những thứ này? Đồng tu đã kiên nhẫn bắt đầu chỉ cho tôi cách bật và tắt máy tính. Khi chúng tôi vào Minh Huệ và tôi thấy Sư phụ ngồi trên núi tĩnh lặng nhìn thế giới, tôi không thể tìm thấy từ ngữ nào để diễn tả sự xúc động của mình. Tôi rất biết ơn sự an bài của Sư phụ và sự giúp đỡ của bạn đồng tu.

Người học viên đã dạy tôi cách để tải dữ liệu, ghi đĩa DVD, và làm các tài liệu giảng rõ sự thật. Sau khi cô ấy rời đi, một học viên khác đã dạy tôi cách để in các sách Đại Pháp và Cửu Bình, cài đặt phần mềm, và sửa chữa một số vấn đề nhỏ. Tuy nhiên, khi cô ấy cố gắng để dạy cho tôi cách đánh máy thì dường như vô vọng. Sau đó, tôi được biết có một bảng chữ viết mà tôi có thể kết nối với máy tính và viết. Tôi mua một bảng và cài đặt nó ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi phải mất hai ngày để hoàn tất việc viết một bài ngắn phơi bày cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Tôi đã rất lo lắng.

Học phiên âm Pinyin

Tôi muốn học phiên âm Pinyin, nhưng ai có thời gian để dạy cho một người già như tôi? Mỗi ngày sau khi tôi học Pháp, tôi suy nghĩ phải làm gì. Đôi khi tôi hỏi Sư phụ trong tâm: “Con phải làm gì đây?” Tôi vẫn suy nghĩ về điều đó, càng quyết tâm hơn nữa để học phiên âm Pinyin. Một người anh họ của tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu, và ông ấy đã đồng ý dạy cho tôi. Vì vậy, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhiễu từ các không gian khác ngăn cản tôi học phiên âm Pinyin, và xin Sư phụ giúp gia cường sức mạnh cho tôi. Toàn bộ quá trình là một cơ hội để cho tôi tu luyện và loại bỏ các chấp trước.

Vài ngày sau đó, tôi đến nhà anh họ của mình sau khi ăn tối cùng với giấy và một cây bút. Chúng tôi chỉ có khoảng một giờ. Bình thường, tôi rất thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi đo lường bản thân với Pháp và loại bỏ các chấp trước của mình. Khi tôi kiên nhẫn chờ đợi, tôi nhận ra rằng mình cũng chấp trước sợ mất thể diện.

Ban đầu tôi nghĩ rằng sau mỗi lần người anh họ dạy tôi, tôi có thể chỉ về nhà và ghi nhớ tất cả mọi thứ. Nhưng sau đó ông ấy bảo tôi hát to các kiểu! Hát những bài hát của trẻ con với một người già như tôi thực sự là ngượng ngùng. Tuy nhiên, vì tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, tôi đã bỏ chấp trước sang một bên và vứt đi cái tôi của mình: tôi muốn học phiên âm Pinyin vì tôi có thể sử dụng nó để cứu người. Tuy nhiên, ngay sau khi tôi bắt đầu hát, tất cả mọi người đã cười tôi. Tôi cũng không thể nhịn cười về bản thân mình. Tôi không quan tâm và chỉ đơn giản loại bỏ các tâm chấp trước. Tôi đã viết các chữ cạnh phiên âm Pinyin để giúp tôi nhớ những âm thanh, đọc và hát ở nhà. Khi chồng tôi cười nhạo tôi, tôi thậm chí hát còn to hơn. Tôi nói với ông ấy: “Ông đã học nó khi còn nhỏ, nhưng bây giờ ông không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi đã không có cơ hội để học cách đọc và viết khi tôi còn nhỏ. Bây giờ tôi có đủ can đảm để học nó ở tuổi của tôi, vì tôi có thể giúp cứu người.”

Học tiếng phổ thông

Sau một tuần các bài học phiên âm Pinyin kết thúc, từ đó tôi đã phải tập luyện một mình ở nhà. Tôi lần đầu sử dụng bàn phím để gõ các từ. Tuy nhiên, vì tôi không biết âm thanh chính xác của từ này, tôi không thể tìm thấy những từ tôi muốn sử dụng. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng nếu tôi biết tiếng phổ thông, tôi sẽ có thể biết phiên âm Pinyin để sử dụng. Đúng là một thách thức đối với một người chỉ nói được tiếng Tứ Xuyên như tôi. Đột nhiên, tôi nhớ rằng tám năm trước, tôi đã mua một cuốn từ điển nhưng chưa bao giờ sử dụng nó. Tôi lấy từ điển và đến nhà ông anh họ một lần nữa và nhờ ông ấy dạy cho tôi cách sử dụng từ điển. Sau đó, tôi tìm thấy tất cả các từ mà trước đó tôi không biết, và tôi cũng có thể đánh máy nhanh hơn.

Tôi đã tham gia vào Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet dành cho các học viên Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục lần thứ 6 và 7. Lần đầu tiên tôi đánh máy bài viết của mình và sau đó nhờ một đồng tu chỉnh sửa nó cho tôi. Tôi học được rất nhiều kinh nghiệm mặc dù bài viết của tôi không được đăng. Tôi đã buông bỏ nhiều tâm chấp trước, chẳng hạn như tâm hoan hỷ, hiển thị, oán giận, và tâm chứng thực bản thân. Các vật chất xấu được loại bỏ dần dần, tâm tính của tôi đề cao lên, và tôi cũng trở nên thành thạo hơn.

Bài viết của tôi phơi bày cuộc bức hại một đồng tu đã được đăng trên Minh Huệ, vì vậy tôi cũng đã trở thành một phóng viên Minh Huệ.

Từ phối hợp với các đồng tu đến tự gọi điện thoại cứu người

Các tài liệu giảng rõ sự thật phải được phân phát, và nhóm các học viên gọi điện thoại cần chúng tôi cung cấp thông tin cho họ. Vì vậy tôi đã thu thập số điện thoại và gửi chúng cho Minh Huệ. Lần đầu tiên tôi thu thập các số điện thoại của bạn bè và gia đình tôi. Sau đó, tôi tìm thấy một danh mục số điện thoại các cơ quan chính quyền địa phương. Sau đó, tôi kiếm được số điện thoại của 5.000 hộ gia đình tại khu vực thị trấn. Tôi có tâm cứu nhiều người hơn và tiếp tục suy nghĩ: “Sẽ thật tuyệt vời nếu tôi có thể có được cuốn danh bạ điện thoại của toàn bộ thành phố.” Sư phụ đã thấy tâm của tôi. Ngay sau đó, tôi nhận được một cuốn danh bạ điện thoại toàn thành phố, bao gồm cả số điện thoại của sở chính trị thành phố, chính quyền thành phố, và các Cục Chính trị quận huyện và chính phủ, cũng như số điện thoại của chính quyền địa phương, đồn cảnh sát địa phương, v.v.

Cuối cùng tôi đã học được cách để ghi âm các cuộc gọi điện thoại trong năm nay. Hiệu quả của việc đó rất tốt. Một chủ cửa hàng mời những người gần nhà anh ấy đến nghe đoạn ghi âm. Một số người giúp những người khác hiểu nghĩa của những lời ghi âm. Một người đàn ông trung niên ngay lập tức đã yêu cầu một người đưa cho ông ấy một cây bút sau khi nghe số điện thoại về “tam thoái”. Ông đã viết số điện thoại sau khi nghe ghi âm hai lần. Khi gia đình ông hỏi ông sẽ nói gì, ông trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/1/老年学员-从不会写字到写文章发表-263508.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/15/135862.html

Đăng ngày 16-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share