Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-10-2012] Tôi vô cùng xúc động sau khi đọc bài viết chia sẻ kinh nghiệm của một đồng tu. Thực tế, tôi đã viết một vài bài chia sẻ cho trang web Minh Huệ khi cuộc bức hại bắt đầu, chia sẻ nhận thức của bản thân về cách làm sao hướng nội trong một môi trường nguy hiểm, làm sao để tu luyện và loại bỏ chấp trước, làm thế nào để giữ chính niệm mạnh mẽ, làm thế nào để chứng thực Pháp bằng trí huệ v.v.. Sau đó, tôi đã ra nước ngoài và không viết thêm bài nào nữa. Thi thoảng tôi chia sẻ mọi việc với các đồng tu, chủ yếu là làm thế nào để bán vé biểu diễn nghệ thuật Thần Vận và làm sao để hoàn tất được mọi việc.
Một ngày, tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đã đề cập nhiều lần trong các bài giảng gần đây rằng Ngài vẫn đang chờ đợi một số học viên bước ra để chứng thực Pháp. Tôi nghĩ rằng mình nên viết về những trải nghiệm của bản thân để chia sẻ, với hy vọng giúp các học viên khác.
Tôi nghĩ rằng ghi nhớ những bài giảng của Sư phụ là rất hữu ích. Tôi có thể liên hệ đến người học viên đã viết bài với tiêu đề “Nhìn chỉnh thể từ bề ngoài”. Anh ấy đã chỉ ra rằng anh muốn có một môi trường tu luyện tốt, gợi ý rằng bất cứ khi nào có khổ nạn, các học viên nên giúp đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, chúng ta không nên chấp trước vào suy nghĩ này.
Sư phụ giảng:
“Làm người tu luyện, thì không có khuôn mẫu; con đường mỗi cá nhân đi theo đều khác nhau…” (Lộ, Tinh tấn yếu chỉ II)
Sau đây là trải nghiệm cá nhân của tôi mà tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.
Nỗ lực cải biến những ảnh hưởng đến nhận thức Pháp của một học viên Pháp Luân Đại Pháp
Tôi đã đến Bắc Kinh và giữ một tấm biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp tại Quảng trường Thiên An Môn vào năm 2000. Tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa trở lại trung tâm giam giữ địa phương, nơi tôi bị giam giữ trong hơn một tháng. Sau khi tôi được thả ra, chồng tôi và một số sĩ quan cảnh sát đã thực hiện một nỗ lực để tôi phải từ bỏ tu luyện. Họ cho tôi xem một lá thư từ một học viên đã bị “chuyển hóa”.
Tôi đọc lá thư kể về một số học viên đã từ bỏ tu luyện bởi một lớp “chuyển hóa” tại một trung tâm tẩy não. Tôi cảm thấy rằng có điều gì đó không hoàn toàn đúng sau khi đọc lá thư đó và thỉnh thoảng tự hỏi bản thân. Tôi nghĩ rằng có thể chúng tôi đã thể ngộ theo nhiều cách khác nhau.
Khoảng thời gian đó, các học viên đã gửi cho tôi bài kinh văn mới của Sư phụ. Sư phụ giảng:
“Những người gọi là “bị chuyển hoá”, [là] trong lịch sử đã an bài như vậy [để] bức hại Pháp. Bất kể là trước đây khi bị bắt bị đánh họ biểu hiện tốt như thế nào, đều là chuẩn bị hôm nay họ xuất hiện ra để bức hại Pháp, làm mê hoặc học viên.” (Bóp nghẹt tà ác, Tinh tấn yếu chỉ II)
Thật kỳ lạ là sau khi đọc những lời giảng của Sư phụ, tôi không thể hiểu hoặc cảm nhận được bất cứ điều gì. Tôi thường hiểu những bài giảng của Sư phụ ngay lập tức và có thể ghi nhớ chúng sau khi đọc một vài lần.
Tôi đọc bài kinh văn “Bóp nghẹt tà ác” nhiều hơn nữa, nhưng vẫn không thấy mấu chốt những gì Sư phụ nói. Tôi chưa từng trải qua điều gì giống như thế. Vì vậy, tôi lo sợ, và không biết mình đã làm gì sai. Lúc đó, chồng tôi về nhà một cách đột ngột để xem tôi có ở nhà không. Anh sợ tôi sẽ đi đến Bắc Kinh một lần nữa. Anh ấy thậm chí đã đưa tôi đi cùng trong một chuyến công tác để ngăn các học viên liên lạc với tôi.
Tôi nghĩ rằng sẽ dễ dàng để ghi nhớ một bài kinh văn ngắn, nhưng có vẻ như là một thế lực mạnh mẽ đã ngăn cản tôi làm việc đó. Tôi phải đột phá. Tất nhiên, quá trình này không hề dễ dàng. Nó rất khó khăn. Cuối cùng tôi có thể đọc thuộc từng chữ. Lúc đó, một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của tôi “chuyển hóa là sai.” Tôi hơi sốc, nhưng sự sợ hãi của tôi đã biến mất. Tôi đã dành bốn giờ để ghi nhớ một bài kinh văn khoảng 200 từ.
Được cứu khỏi bị đưa đến lớp “chuyến hóa”
Một vài ngày sau, chồng tôi chấp nhận cho tôi đến thăm con trai đang sống với bố mẹ chồng của tôi. Nó đã ở với họ từ khi tôi bị bắt giữ. Sau đó tôi biết rằng cảnh sát địa phương đã lập kế hoạch để đưa tôi đến một lớp “chuyển hóa”. Kế hoạch không thành công bởi vì tôi đã ra khỏi thành phố đi thăm con trai mình. Sau đó tôi đã đến gặp cha mẹ tôi. Một cựu điều phối viên Pháp Luân Đại Pháp ở quê tôi đã cố gắng để “chuyển hóa” tôi, nhưng tôi từ chối. Một đồng tu nghe nói về điều này, lo lắng về sự an toàn của tôi nên thúc giục tôi phải rời đi vì cựu điều phối viên đó có thể báo tôi cho cảnh sát. Tôi nói: “Tôi sẽ ổn thôi. Họ không có lý do gì để bắt tôi.” Tuy nhiên, sau một hoặc hai ngày, cha của tôi đột nhiên bực dọc với tôi, nói rằng ông không muốn nhìn thấy tôi, vì vậy tôi phải rời đi. Cha tôi sau đó nói với tôi rằng sau khi tôi rời đi, cựu điều phối viên và một vài người tìm kiếm tôi. Họ muốn đưa tôi đến một lớp “chuyển hóa”. May mắn thay họ đã không tìm thấy tôi.
Sau đó, tôi đã có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm của mình với một học viên lớn tuổi đã khai mở thiên mục. Tôi hỏi bà: “Tại sao Sư phụ giúp tôi hai lần thoát khỏi lớp ‘chuyển hóa’, trong khi những người khác không được may mắn như vậy. Tại sao rất nhiều đồng tu bị đưa đến lớp ‘chuyển hóa’? Bà không nghĩ rằng có sự khác biệt trong việc đối xử với chúng tôi ư?” Người học viên cao tuổi nói: “Không.” Bà ấy nói rằng Sư phụ bảo hộ tất cả các học viên. Vào thời khắc quan trọng, Sư phụ quan sát xem chúng ta lựa chọn điều gì. Bà nói: “Cô biết không. Việc cô học thuộc bài kinh văn của Sư phụ từng câu một, và quá trình đó đủ mạnh để tiêu trừ tà ác trong các không gian khác, những thứ đã cố gắng để ‘chuyển hóa’ cô. Khi cô có thể đọc thuộc lòng các kinh văn, tà ác từ các không gian khác đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Tà ác không còn tồn tại, do đó, không ai có thể đưa cô đến lớp ‘chuyển hóa’.”
Người học viên cao tuổi nói với tôi rằng tôi không nên đọc thư “chuyển hóa”, và rằng tôi đã bị ảnh hưởng vì điều đó. Đó là lý do tại sao tôi không hiểu kinh văn “Bóp nghẹt tà ác” của Sư phụ. Bà nói: “May mắn thay, chính niệm của cô rất mạnh, nên không có vấn đề gì, cô đã quyết tâm học thuộc Pháp. Sư phụ đã thấy điều đó và giúp cô loại bỏ sự an bài của cựu thế lực.”
Ghi nhớ Pháp bất chấp những khó khăn
Ngay sau khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi nhận ra rằng một số học viên đã không bước ra chứng thực Pháp vì thiếu nhận thức về Chính Pháp, hoặc họ không biết cách để loại bỏ những an bài của cựu thế lực, do đó, họ đã gặp phải những khổ nạn và sau đó mất ý chí để tiếp tục tu luyện.
Tu luyện Chính Pháp là chưa từng có, và khác với tu luyện cá nhân đơn thuần. Kinh văn của Sư phụ năm 2006 nói rõ ràng rằng chúng ta nên học Pháp và học càng nhiều càng tốt. Mỗi học viên đều có hoàn cảnh khác nhau. Một số hiểu biết Pháp rất tốt, và một số khác thì ngược lại. Nếu chúng ta có vấn đề khi hiểu Pháp, cách tốt nhất là ghi nhớ Pháp, mặc dù chúng ta có thể phải nỗ lực rất nhiều.
Sư phụ đã giảng trong kinh văn “Bài trừ can nhiễu“:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.”
Tôi gợi ý nên học thuộc lòng các kinh văn của Sư phụ, đặc biệt với các học viên có những chấp trước mạnh mẽ và không thể buông bỏ chúng trong thời gian dài. Trên thực tế, những kinh văn của Sư phụ không phải là quá dài và quá khó để ghi nhớ chúng. Nếu bài giảng nào đó không dễ học thuộc, điều này có thể hiển lộ những chấp trước mà chúng ta có và có thể thấy rằng chúng ta cần phải nỗ lực nhiều hơn để loại bỏ chúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/1/法的确能破一切邪恶-263363.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/30/136088.html
Đăng ngày 14-1-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên gốc.