[Minh Huệ] Có một vị nữ tu Pháp Luân Công lâu năm, bà không học cao, nhưng luôn đứng lên trước những người xấu để làm sáng tỏ sự thật với một sự sáng suốt mà bà đã đạt được qua sự tu luyện Pháp Luân Công.

Có một lần nọ, một người cảnh sát xấu đến nói với bà một cách trắng trợn: “Nếu bà chỉ điểm một người tu Pháp Luân Công, bà có thể được thưởng một bảng mề-đai vàng.” Nghe như vậy, bà ta nghĩ: “À, thế là cách mà Giang mua tâm của người ta, và khiến cho những người cảnh sát xấu này làm những điều bất chính nghịch với lương tâm của họ.” Sau đó bà ta nói một cách chửng chạc và nghiêm minh: “Tôi muốn chỉ điểm hai người, chư vị có muốn nghe không?” Người cảnh sát xấu liền nói một cách sung sướng, “Tôi nghe đây”. Bà ta nói: “Tôi muốn chỉ điểm tên Giang Trạch Dân và La Cán. Họ làm nghịch với thiên ý, đi ngược lại với ý dân, trắng trợn chà đạp hiến pháp, tiêu diệt những người tốt, xem những người tốt tu luyện Chân-Thiện-Nhẩn như kẻ thù, họ còn bịa đặt nào là “tự thiêu, giết chóc, tự vẫn” và những thứ tàn hại khác để đổ lỗi cho Pháp Luân Công. Họ là những con người xấu xa nhất, chư vị hãy đi bắt họ đi!” Người cảnh sát chỉ tay người đàn bà tu kia và không nói được một lời nào cả một lúc lâu.

Trước năm 2002, cảnh sát sở tại thường đến nhà vị nữ tu này và khủng bố bà ta. Một lần, vị này hỏi họ: “Ông có biết nơi này là đâu không? Đây là nhà của một người tu Pháp Luân Công. Không ai có thể đi vào một cách ngang nhiên được, nếu ông muốn đi vào, ông phải nói “Pháp Luân Công tốt!” “Phải, Pháp Luân Công tốt!”, người cảnh sát lập lại ngay không suy nghĩ. Sau khi đi vào, ông ta nhìn thấy có vài người đang ngồi trong phòng, và hỏi họ, “Họ là ai?” “Những người bạn của tôi.” “Tại sao họ ngồi tréo chân như vậy?” “Pháp thân của Sư phụ chúng tôi ở trong phòng, làm sao họ dám ngồi ngữa nghiêng được?” Trước khi nói xong câu này, bà để bàn tay thẳng trước ngực và phát chính niệm để tiêu trừ tà ác can nhiễu nơi các không gian khác trong khi bà nói chuyện với người cảnh sát. Những người tu trong phòng cũng bắt đầu phát chính niệm. Người cảnh sát nói gấp, “Các người dám để tay thẳng trước ngực à?” Bà ta nói, Tôi là một người tu Pháp Luân Công, tại sao tôi không thể để thẳng tay trước ngực?” Sau đó bà ta ngưng nói chuyện với ông ta và tập trung tư tưởng. Sau một lúc, Chính Niệm khiến người cảnh sát trở nên nóng nảy. Làm sao ông ta còn dám ở lại? Ông lật đật bỏ đi.

Vì bà này và những người ban đến nơi tập trung này họ coi trọng việc phát chính niệm, nên nơi tập tu này được giữ gìn rất tốt. Nó trở nên một nơi cho những người tu thường gặp gở và trao đổi kinh nghiệm. Sau một vài trao đỗi giữa những người tu và cảnh sát, các người cảnh sát chịu thua và có nhiêu người canh sát đa thay đổi tư tưởng của họ và họ ngưng khủng bố các người tu nơi này.

* * * * *

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2002/11/2/39001.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2002/11/7/28502.html

Dịch từ tiếng Anh ngày 20-11-2002; đăng ngày 23-11-2002; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share