Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2025] Tôi là một nữ giáo viên, năm nay hơn 50 tuổi, đã tu luyện hơn 20 năm. Là người tu luyện, tôi vâng lời Sư phụ, trong tâm có Pháp, có chúng sinh, ở đâu cũng làm một người tốt. Bất kể người khác có nhìn thấy hay không, cũng bất kể là ở nhà, ở cơ quan, thậm chí là trong hang ổ tà ác, tôi đều làm một lạp tử của Đại Pháp lấp lánh ánh quang.

Khu dân cư tôi mới chuyển đến là một khu cũ, không có ban quản lý, vệ sinh khá kém. Tôi tự chế bình tưới nước, cầm theo chổi và giẻ lau, thỉnh thoảng lại quét dọn hành lang sạch sẽ từ trong ra ngoài, lau tay vịn cầu thang sáng bóng. Có lần người hàng xóm ở tầng trên nhìn thấy, còn tưởng tôi là nhân viên vệ sinh, dặn tôi dọn sạch một chút, tôi nói vâng. Sau này ông ấy mới biết tôi cũng là cư dân ở đây, bản thân ông cảm thấy rất ngại.

Còn có một lần tôi cùng con lau cửa sổ hành lang một lượt, dì hàng xóm ở tầng một nhìn thấy, bà quả thực không dám tin vào mắt mình, bà không tin trên đời còn có người tốt với người khác như vậy. Bà thốt lên: Cháu tốt quá! Cháu dạy con khéo quá!

Trong thời gian dịch bệnh, chính sách địa phương là “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Tôi ở trong nhóm chat cư dân giúp mọi người đặt rau với các loại nhu yếu phẩm, tính toán ghi chép cho từng hộ, tuy bận rộn nhưng rất vui. Hàng xóm cũng quen có việc gì thì tìm tôi hỏi han.

Có một hôm trời mưa, nhu yếu phẩm đặt mua cho cư dân ở dưới rồi mà chúng tôi không thể ra lấy. Tôi lo bột mì, giấy in… bị ướt sũng, lúc ấy quả là kêu trời trời không thấu. Tôi không sợ đồ của mình bị mưa ướt mà chỉ lo đồ đặt cho hàng xóm sẽ hỏng mất. Trong cái khó ló cái khôn, tôi nghĩ ra một cách, nhắn lại cho người giao hàng rằng tôi bỏ tiền mua mấy cái túi rác to, nhờ anh ấy giúp che chắn lại. Người giao hàng có lẽ đã cảm động, anh ấy giúp chúng tôi dùng túi rác che đậy kỹ càng nhưng nhất quyết không chịu nhận tiền của tôi.

Trong thời gian phong tỏa, tất cả những việc tôi làm còn nhiều, tốt hơn cả cán bộ phụ trách hộ dân, cô ấy rất cảm ơn tôi, nói rằng chị thật sự vừa có năng lực vừa có tâm. Tôi cười nói: Cô nghĩ xem hai chúng ta làm sao mà quen biết nhau— là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, là đối tượng quản lý trọng điểm nên mới được cô chú ý đến.

Cô ấy cũng rất xúc động: “Có những việc mắt chúng ta nhìn thấy quả thực không giống với những gì bị nhồi nhét, em thực sự cần suy ngẫm cho kỹ”.

Tôi làm việc tại trường học, trên cương vị giảng dạy đã đạt được các danh hiệu cấp trường, cấp tỉnh, được học sinh vô cùng kính trọng. Sau đợt “kiện Giang”, tôi bị buộc chuyển sang phòng thí nghiệm, nhưng tôi làm việc vẫn khởi sắc như thế. Vị trí này cần gì thì tôi làm nấy, biên soạn giáo trình, kiểm kê kho, sắp xếp hóa chất, chuẩn bị thí nghiệm. Không bao lâu sau, tôi cùng đồng nghiệp đã sắp xếp nơi này đâu ra đấy, biến khối lượng công việc cực lớn do chưa được tối ưu hóa thành một chuỗi vận hành trật tự, hiệu quả cao. Đúng lúc trường cải cách giảng dạy, số lượng lớp đến chỗ chúng tôi làm thí nghiệm tăng vọt, gấp mấy lần trước đây, nhưng chúng tôi vẫn làm tròn nhiệm vụ. Các giáo viên hướng dẫn thí nghiệm đều nói, chỗ các chị thay đổi lớn quá, thao tác thuận tiện vô cùng.

Khi bị giam giữ trong hang ổ tà ác, tôi chủ động chia sẻ chân thành với từng người nhiều lần, để họ minh bạch chân tướng Đại Pháp. Có một thời gian, một cô gái bán dâm rất thân thiết với tôi. Người khác đều khuyên tôi cẩn thận, nói cô ấy thâm hiểm độc ác, lại còn thích mách lẻo. Tôi không bị động tâm. Trong quá trình trò chuyện với cô ấy, biết được quá khứ của cô ấy, tôi phát hiện dưới vẻ ngoài hung dữ ấy là một trái tim thuần khiết, hơn nữa còn rất hiếu thuận với cha mẹ. Dần dần tôi nảy sinh thiện tâm với cô ấy, từng lời nói đều là muốn khuyên cô ấy tương lai có thể trở lại làm một người tốt, bình an sống hết cuộc đời—mọi người đều là những vị Vương lưu lạc nơi thế gian con người. Cô ấy cũng thay đổi rất nhiều.

Có rất nhiều những ví dụ như vậy, ai trò chuyện với tôi vài lần đều thay đổi rất lớn, trở nên rạng rỡ, cởi mở, tích cực, tràn đầy niềm tin vào tương lai. Đây là ánh quang của Đại Pháp đã chiếu rọi lên thân thể họ.

Còn một lần ở trại tạm giam, có hôm đột nhiên kiểm tra an ninh, mọi người đều bị lùa ra sân gió, lạnh đến run cầm cập, đợi từng người một vào trong kiểm tra. Ai cũng muốn mau chóng được vào. Chúng tôi nhường cho một dì lớn tuổi nhất vào trước, thực ra tính tiếp xuống thì đến lượt tôi là người lớn tuổi, nhưng tôi nói với người quản lý rằng hãy để họ vào trước, tôi vào sau cùng.

Người quản lý rất cảm động, lắc đầu nói: Cô giáo, cô tốt quá, cô lúc nào cũng tốt như vậy. Vốn dĩ tôi đang thấy lạnh, nhưng sau khi nói những lời này xong lại không thấy lạnh nữa. Có lẽ Sư phụ thấy niệm này của tôi phù hợp với pháp lý vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, nên đã che chắn cái lạnh cho tôi.

Đại Pháp hồng truyền thế gian, tôi chỉ là một đệ tử Đại Pháp bình thường, tu luyện dẫu còn vấp váp, nhưng vẫn kiên định thực hành theo yêu cầu của Đại Pháp. Tôi biết, ở khắp các ngõ ngách trên thế giới, hàng ngàn hàng vạn đệ tử Đại Pháp cũng đang thực hành theo yêu cầu của Đại Pháp, từng chút từng chút, trong cuộc sống thường ngày, lời nói hành động tỏa ra ánh quang Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Đi đến đâu, chiếu sáng tâm hồn thế nhân đến đó, để thế nhân nhìn thấy ánh sáng trong cuộc đời đau khổ này, cảm nhận được sự ấm áp và hy vọng mà Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn mang lại cho họ. Khi tà ác phỉ báng Đại Pháp, chúng chỉ có thể chụp mũ gán tội, nói những lời sáo rỗng, bịa đặt những lời dối trá, thì tự nó sẽ sụp đổ. Chúng tôi thân ở Đại lục không có nơi để tự lên tiếng, thậm chí kêu oan cũng bị bắt, nhưng chúng tôi dùng những lời nói thiện, hành động thiện thiết thực, từng chút từng chút để chứng thực Đại Pháp, để Đại Pháp tỏa sáng hào quang Chân-Thiện-Nhẫn ngay giữa khủng bố đỏ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/1/502025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/12/28/231876.html