Những trải nghiệm của tôi khi giảng chân tướng về cuộc bức hại trong trại tạm giam
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-08-2025] Vào một buổi sáng năm 2024, trong khi đang đi mua thực phẩm, tôi đã bị năm cảnh sát mặc thường phục chặn lại và bắt giữ. Họ giật chìa khóa từ trong túi của tôi, nói rằng tôi bị camera ghi lại cảnh đang phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi bị đưa đến một trại tạm giam.
Tại phòng giam tạm thời, tù nhân cùng phòng tên là Lâm hỏi tôi tại sao tôi bị bắt. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy bắt đầu nói xấu Đại Pháp bằng những lời lẽ vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi cảm thấy rất buồn và muốn giảng chân tướng cho cô ấy.
Kể từ đại dịch COVID, trại tạm giam bắt mọi người phải ngồi trên ván gỗ, ngoại trừ những người đang trực hoặc những người cần đi vệ sinh. Mỗi ngày, chúng tôi phải ngồi vắt chéo hai chân trong một khoảng thời gian. Hầu hết các tù nhân đều phàn nàn là rất mỏi, mặc dù họ chỉ vắt chéo chân một cách lỏng lẻo. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi ngồi ở tư thế song bàn, lưng thẳng và bất động.
Lâm đã quan sát tôi trong suốt thời gian đó. Ngày hôm sau, cô ấy hỏi chân tôi có đau không và tôi có thể ngồi được bao lâu. Tôi nói với cô ấy rằng không đau và tôi có thể ngồi hai đến ba tiếng mà không có vấn đề gì. Tất cả họ đều kinh ngạc. Lâm nói với những người khác: “Mọi người nên học cô ấy cách ngồi thiền.” Tuy nhiên, họ không cho tôi luyện các bài công pháp đứng của Đại Pháp. Tôi quyết định không tranh cãi với họ.
Lâm mới ngoài 30 tuổi, nhưng ngày nào cô ấy cũng phải uống thuốc. Một đêm nọ, khi đang trực cùng tôi, cô ấy bắt đầu chảy máu mũi. Tôi nhanh chóng lấy cho cô ấy một ít khăn giấy để lau máu và bảo cô ấy ngồi xuống mép giường để nghỉ ngơi (trại tạm giam cấm dựa hoặc ngồi khi đang trong ca trực). Tôi đã rửa mặt cho cô ấy bằng nước lạnh.
Một buổi sáng, Lâm ngồi phía sau tôi. Tôi tận dụng cơ hội này lặng lẽ nói với cô ấy về Đại Pháp. Rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn chân chính và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt. Tôi hy vọng cô ấy sẽ thay đổi thái độ tiêu cực đối với Đại Pháp và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy im lặng lắng nghe và không nói một câu nào. Tôi không bảo cô ấy thoái khỏi ĐCSTQ vì không đủ thời gian. Chiều hôm đó, cô ấy chuyển đến một phòng giam thông thường.
Phòng giam tạm thời có người ra vào liên tục. Những người mới đến không biết cách dọn dẹp và bị trưởng phòng mắng. Tôi đã chỉ cho họ cách và làm việc cùng họ. Họ rất ấn tượng trước lòng tốt và sự sẵn lòng giúp đỡ của tôi. Họ ngạc nhiên trước khả năng làm việc nhanh nhẹn của tôi dù tôi đã 60 tuổi. Tôi nói với họ rằng đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không ngại vất vả. Các lính canh cũng công nhận điều này.
Một tù nhân khác tên là Phương, hơn tôi hai tuổi, thường xuyên nằm trên giường. Bà ấy bị cao huyết áp và các bệnh khác. Bà ấy cảm thấy chóng mặt và không thể ngồi dậy được. Họ đã phân công một tù nhân khác chăm sóc bà.
Các phòng giam tạm thời giám sát các tù nhân rất chặt chẽ. Mỗi phòng có ba camera giám sát, với một chiếc rất lớn treo ở giữa. Một hôm, tôi trò chuyện với bà Phương trong khi đang trực. Hóa ra bà từng làm trong hệ thống tư pháp. Một số tù nhân đã hỏi ý kiến bà về các thủ tục pháp lý.
Tôi đã nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng pháp môn này được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên khắp thế giới; rằng pháp môn giúp mọi người trở nên tốt đẹp và có thể chữa khỏi bệnh tật. Tôi nói thêm: “Thoái xuất khỏi ĐCSTQ [và các tổ chức liên đới của nó] sẽ giúp chị được an toàn. Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ giúp chị tránh được ôn dịch và tai ương, sức khỏe của chị sẽ cải thiện.”
Bà ấy nói với tôi rằng bà là đảng viên. Tôi đã đặt cho bà một bí danh để thoái đảng. Bà ấy đã đồng ý.
Bà Phương bắt đầu chú ý đến tôi. Bà quan sát tôi ngồi xếp bằng đả tọa, tôi đã chỉ cho bà bài công pháp thứ năm, bà dần dần đã có thể đứng dậy được. Bà gọi tôi là “cô Đại Pháp”. Tôi hỏi bà có tham gia bức hại các học viên Đại Pháp không, bà trả lời: “Có”. Bà không thể tin được khi thấy chúng tôi không từ bỏ tín ngưỡng dù bị bức hại và hỏi tôi tại sao.
Tôi nói với bà ấy rằng Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đến để cứu độ nhân loại, và việc ĐCSTQ yêu cầu mọi người phỉ báng Đại Pháp là đang hủy hoại họ. Tôi giải thích rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là giả. Tôi đã đọc cho bà nghe bài “Khổ Kỳ Tâm Chí” trong cuốn Hồng Ngâm. Bà dường như đã hiểu và nói: “Tôi luôn nhẩm trong tâm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’”
Hai ngày sau, bà Phương cũng chuyển đến một phòng giam thông thường. Tôi xác nhận lại với bà rằng bà có thực sự muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ hay không. Bà quả quyết nói có. Tôi rất mừng cho bà.
Tôi cũng đã chuyển đến một phòng giam thông thường. Ban ngày, tôi phát chính niệm và nhẩm thuộc sách Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm trong khi ngồi trên ván, và luyện các bài công pháp đứng trong giờ nghỉ. Sau bữa tối, tôi ngồi trên ván trong một tiếng rưỡi và thỉnh cầu Sư phụ an bài cho những người có duyên ngồi gần tôi. Vào buổi tối, trong khi những người khác xem TV, tôi luyện bài công pháp thứ năm. Không ai ngăn cản tôi.
Vào ngày thứ 36, tôi được trả tự do. Khi tôi về đến nhà thì đã hơn 6 giờ tối. Chú tôi rất sốc khi thấy tôi: “Sao cháu lại về được? Ai đưa cháu về vậy? Họ nói cháu sẽ bị kết án hai đến ba năm tù mà.”
Tôi nói với chú rằng Sư phụ đã cứu tôi. Chú tôi nói: “Lần này thì chú tin rồi. Chính là Sư phụ đã cứu cháu.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/5/497461.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/19/229891.html


