Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-10-2025] Một bà lão 68 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị đưa đến Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh ngày 16 tháng 9 năm 2025 để thụ án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Gia đình bà không được phép vào thăm cho đến ngày 10 tháng 10, và họ đã bị sốc khi thấy bà chỉ còn da bọc xương chỉ sau 1 tháng tù.

2025-10-14-mh-wangwei.jpg

Bà Vương Uy

Bà Vương Uy bị bắt ngày 12 tháng 7 năm 2024. Ngày 26 tháng 12 năm 2024, bà bị kết án 4 năm tù và phạt 2.000 Nhân dân tệ. Đơn kháng cáo của bà bị bác bỏ ngay vào 15 tháng 4 năm 2025. Ngày 5 tháng 6, bà nộp đơn kiến nghị lên Tòa án Trung cấp Thành phố Thẩm Dương, yêu cầu hủy bỏ phán quyết kháng cáo và xét xử lại vụ án của mình, nhưng yêu cầu của bà bị từ chối.

Một chuyến thăm đau lòng

Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cô Vương Tiểu Thần (con gái bà Vương Uy) có thể thăm mẹ mình vào ngày 10 tháng 10 năm 2025. Cô gái trẻ đã đến nhà tù từ sớm, nhưng lại là người cuối cùng được dẫn vào bên trong. Cô thấy một đội trưởng và một tù nhân đưa mẹ mình đến phòng gặp mặt. Cô gần như không thể nhận ra mẹ mình. Mẹ cô già đi rất nhiều, gầy còm và tiều tụy. Bàn tay và ngực của bà chỉ còn da bọc xương. Tóc bà đã bạc và khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Bà Vương Uy bắt đầu khóc ngay khi ngồi xuống. Con gái bà hỏi: “Mẹ có sao không? Mẹ có bị bỏ đói không? Tại sao mẹ lại gầy thế?”

Đội trưởng đang giám sát cuộc trò chuyện lập tức chen vào: “Hãy nói với con gái bà những gì bà đã ăn trong lễ Trung thu (ngày 6 tháng 10)! Bà có ăn bánh trung thu, cá và trái cây không? Bà có xem các chương trình giải trí không?”

Với ánh mắt sợ hãi, bà Vương Uy nói với con gái đừng tìm kiếm công lý cho mình nữa. Trái tim cô Vương Tiểu Thần đau nhói, và cô chắc chắn rằng mẹ mình đã bị đe dọa phải nói những điều nhất định, và buổi gặp mặt đã bị kết thúc sau khoảng 20 phút.

Theo những người trong cuộc, vào tháng 2 năm 2025, các viên chức của Khu 12 đã thiết kế một kế hoạch chuyển hóa toàn diện nhằm buộc bà Vương Uy từ bỏ đức tin của mình, Pháp Luân Công, trong khi bà vẫn đang chờ kết quả kháng cáo. Họ đã huấn luyện các tù nhân được phân công giám sát bà về cách triển khai kế hoạch này.

Bị từ chối thăm thân trong tháng đầu

Gia đình bà Vương Uy không được thông báo về việc chuyển trại của bà vào ngày 16 tháng 9 năm 2025. Sáng hôm đó, họ nhận thấy tài khoản mua sắm của bà tại trại tạm giam địa phương có số dư bằng 0, nên nghi ngờ bà đã bị chuyển đến nhà tù. Chiều hôm đó, con gái bà đến trung tâm tiếp nhận của Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Liêu Ninh để hỏi về tình trạng của mẹ mình, nhưng tên của bà không có trong danh sách.

Sáng ngày 17 tháng 9 năm 2025, cô Vương Tiểu Thần gọi điện đến Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Liêu Ninh, và được cho biết vẫn chưa có thông tin về mẹ cô. Sau đó, cô đến Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh. Một phụ nữ ở đó cho biết không thể xác minh danh tính của cô Vương Tiểu Thần, nên không thể trả lời câu hỏi của cô. Người phụ nữ này yêu cầu cô Vương chờ thông báo, và nói rằng mẹ cô chắc chắn đang ở một trong hai nhà tù.

Khoảng 11 giờ sáng ngày 17 tháng 9 năm 2025, cô Vương nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Mạnh Xu Hàm thuộc Khu 12, Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh, cho biết mẹ cô chính thức bắt đầu thụ án tại đó từ hôm trước.

Cô Vương lo lắng về sự an toàn của mẹ mình, và thúc giục đội trưởng Mạnh không cố gắng ép mẹ cô từ bỏ Pháp Luân Công.

Đội trưởng Mạnh tuyên bố mọi việc họ làm tại nhà tù đều tuân thủ pháp luật, và chỉ trích cô Vương vì phán xét cách nhà tù kỷ luật tù nhân.

Sau đó Mạnh ép cô Vương bày tỏ thái độ của mình về Pháp Luân Công. Cô nói rằng cô chỉ biết Pháp Luân Công đã cải thiện sức khỏe và nhân cách của mẹ mình.

“Vậy cô ủng hộ việc mẹ cô tu luyện Pháp Luân Công?” Mạnh hỏi.

Cô Vương trả lời: “Mẹ tôi đã nằm liệt giường nhiều năm và trở nên khỏe mạnh sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tại sao tôi lại phản đối một điều tốt đẹp như vậy?”

Mạnh lặp lại câu hỏi: “Vậy cô ủng hộ, phải không?” Sau đó cô được biết bà Vương không được quyền thăm thân ngày hôm đó vì “thái độ” của cô sẽ tác động “tiêu cực” đến quá trình “chuyển hóa” của mẹ cô.

Đội trưởng Mạnh thậm chí còn yêu cầu cô Vương viết cam kết không đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến Pháp Luân Công nếu sau này cô được phép thăm mẹ mình.

Cô Vương từ chối tuân thủ, và đội trưởng Mạnh nói cô cũng không được phép vào thăm mẹ vào ngày hôm sau (ngày 18 tháng 9 năm 2025) vì đó không phải là ngày thăm thân.

Sau đó đội trưởng Mạnh cố gắng chia rẽ cô Vương và anh trai cô bằng cách hứa sẽ cho phép anh trai thăm bà nhưng không cho phép cô.

Đội trưởng Mạnh cũng cảnh báo cô Vương không được nộp bất kỳ đơn kiến nghị hoặc khiếu nại nào đến nhà tù nữa, vì đó là “can thiệp” vào nhà tù.

Ngày 18 tháng 9 năm 2025 , cô Vương đến Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh để nộp yêu cầu khẩn cấp nhằm đảm bảo an toàn cho mẹ mình. Một nữ trực ban từ chối tiếp nhận, với lý do họ chưa từng nhận được yêu cầu như vậy, và không biết phòng ban nào xử lý vấn đề này.

Người này nói: “Biết được việc mẹ chị ở đây là đủ rồi. Có gì phải lo lắng? Ai dám tra tấn bà ấy? Họ không muốn giữ việc à? Nếu chị nghi ngờ mẹ mình bị đe dọa ở đây, chị có thể nộp đơn khiếu nại và đưa ra bằng chứng. Chị có thể hỏi mẹ mình về tình hình khi thăm thân.” Cô ấy cũng nói rằng cô Vương đang nghĩ quá nhiều.

Hôm sau, cô Vương quay lại nhà tù để nộp yêu cầu thăm thân khác. Cô phải chờ hơn 2 tiếng đồng hồ trước khi Mạnh và một cán bộ khác (khoảng 30 tuổi và đeo kính) ra ngoài. Người này từ chối cho biết tên mình. Anh ta xem qua tài liệu chính phủ cho thấy mối quan hệ của cô Vương với mẹ mình, và nói rằng ngày hôm đó (ngày 19 tháng 9) không phải là ngày thăm thân.

Cô Vương một lần nữa hỏi liệu nhà tù có thể đảm bảo an toàn cho mẹ mình không. Người này nói tất nhiên là có, nhưng cô Vương lo lắng rằng ông ta và đội trưởng Mạnh có thể không trực tiếp ngược đãi mẹ mình, nhưng cấp dưới của họ hoặc tù nhân có thể làm vậy.

Người này hứa sẽ cho phép cô Vương gọi điện thoại cho mẹ mình vào thứ Hai tuần sau (ngày 22 tháng 9). Đến thứ Tư (ngày 24 tháng 9) cô vẫn chưa nhận được cuộc gọi, nên lại đến nhà tù vào ngày hôm đó. Một nữ viên chức ở đó nói rằng công việc của nhà tù là giam giữ mọi người, và bảo cô nộp đơn kiến nghị để hủy bỏ bản án của mẹ mình.

Cô Vương trả lời rằng cô đã nộp đơn kiến nghị, và cô chỉ muốn nhắc lại với nhà tù rằng mẹ mình không vi phạm pháp luật và không nên bị tra tấn và tẩy não nhằm buộc bà từ bỏ đức tin.

Sau hơn 20 phút, người cán bộ mà cô Vương đã gặp trước đó cùng một cai ngục ra ngoài. Họ nói rằng mẹ cô đã được chuyển từ đội 4 sang đội 3, đó là lý do không có cuộc gọi điện thoại như đã hứa.

Ngày hôm đó (ngày 24 tháng 9), cuối cùng cô Vương đã có thể nói chuyện với mẹ mình qua điện thoại. Đội trưởng Vương Tích Nguyệt cảnh báo họ không được đề cập đến Pháp Luân Công.

Cô Vương nhận thấy giọng nói của mẹ mình rất nhỏ, và cô thấy rõ rằng mẹ mình đang bị giám sát chặt chẽ.

Bà Vương Uy nói: “Con gái, đừng lo lắng cho mẹ. Mẹ ổn.” Sau đó bà nói thêm: “Mắt mẹ mờ và không thể nhìn rõ.”

Cuộc gọi kết thúc sau chỉ vài phút, và cô Vương Tiểu Thần được yêu cầu đến thăm mẹ mình vào ngày 10 tháng 10.

Báo cáo liên quan:

Nữ học viên tại Liêu Ninh đệ đơn yêu cầu xem xét lại vụ án sau khi thất bại trong việc kháng cáo bản án tù phi pháp bốn năm

Hai người phụ nữ cao tuổi tại Liêu Ninh bị kết tù chỉ vì đức tin vào Pháp Luân Công

Hai nữ học viên ở Liêu Ninh sắp ra tòa vì tu Luyện Pháp Luân Công

Người phụ nữ Liêu Ninh 67 tuổi đối mặt với cáo trạng vì đức tin, vẫn bị giam giữ mặc dù từng ngất xỉu

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/15/501510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/17/230950.html