Mọi thời khắc đều chứng thực Đại Pháp là tốt
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông
[MINH HUỆ 19-06-2025] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đắc Pháp vào năm 1996. Từ đó đến nay, tôi luôn tuân theo lời dạy của Sư phụ và các nguyên lý của Đại Pháp, luôn là một người tốt, biết nghĩ cho người khác và chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp. Dưới đây là hai câu chuyện từ trải nghiệm tu luyện của tôi.
1. Ông bà thông gia đều chân thành nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Nhà chúng tôi sống ở thành phố, còn con gái tôi đã kết hôn và gia đình cháu sống ở nông thôn. Sau khi lập gia đình, con gái tôi sinh được hai con trai, đứa lớn năm nay sáu tuổi và đứa nhỏ hơn hai tuổi. Hai đứa trẻ đều là do ông bà nội của cháu trông nom nên chúng tôi ít chăm sóc chúng. Thỉnh thoảng con gái tôi lái xe đến nhà bố mẹ chồng để thăm các con, và chúng tôi đi cùng. Mỗi lần đến, tôi đều mua ít đồ ăn nhẹ và hoa quả mà các cháu thích ăn. Thỉnh thoảng tôi cũng mua quần áo cho bà thông gia. Trời nóng, tôi mua cho bà ấy một vài bộ quần áo cotton tổng hợp mát mẻ. Tôi nghĩ ông bà thông gia trông nom bọn trẻ sẽ không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, nên khi đến chơi tôi liền dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp quần áo của các cháu, bỏ quần áo mùa đông vào một túi và quần áo mùa hè vào một túi khác, dọn giường chiếu gọn gàng và quét nhà thật kỹ. Nhà bếp là nơi khó lau chùi nhất, có một cái xô đựng nước thải ở đó, đặc quánh dầu mỡ đen. Tôi đeo găng tay dùng một lần và chà sạch xô bằng len thép, điều này thực sự khiến ông bà thông gia cảm động.
Lúc tôi đang lau dọn nhà, mồ hôi nhễ nhại, bà thông gia mặc chiếc áo vải cotton tôi mới mua bế cháu trai ra đường cho mát. Một người hàng xóm hỏi bà ấy về bộ quần áo mới đang mặc là ai mua. Bà ấy trả lời: “Mẹ của con dâu tôi mua đấy”. Người hàng xóm hỏi: “Là bà ngoại của thằng nhỏ mua đấy à?” Hàng xóm lại hỏi: “Bà ngoại cháu đến rồi, sao không đi ra ngoài cho mát?” Bà thông gia trả lời: “Bà ấy đang ở trong nhà lau dọn giúp tôi”. Những người hàng xóm biết chuyện đều nói: “Bà ngoại cháu tốt như thế! Chúng tôi chưa từng nghe ai tốt như vậy cả”. Ai cũng khen bà ấy tìm được một nhà thông gia tốt như vậy. Mẹ chồng con gái tôi về nhà kể lại chuyện này, tôi hỏi: “Ở làng bà có nhà nào mua quần áo cho thông gia không?” Bà ấy nói: “Không”. Tôi lại hỏi: “Có người nào đến lau dọn nhà cửa cho thông gia không?” Bà ấy nói: “Cũng không có”. Tôi nói: “Bà thông gia à, bà là đang được hưởng ánh sáng của Đại Pháp đó. Tôi sẽ không thể làm được việc này nếu không tu luyện Đại Pháp”. Hai ông bà thông gia đều chân thành nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tốt và ủng hộ tôi tu luyện.
Chồng tôi không tu luyện Đại Pháp. Ban đầu, anh ấy khó chịu khi tôi phải tốn tiền mua sắm đồ đạc cho nhà thông gia và làm việc nhà giúp họ. Tôi nói: “Em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đi đâu cũng phải làm người tốt. Con gái anh không giỏi việc nhà lắm, chúng ta cũng không thường xuyên về thăm, làm chút việc nhỏ cũng chẳng sao. Hơn nữa, chúng ta nên thông cảm, ông bà thông gia đã chăm sóc các cháu cả ngày lẫn đêm, rất mệt mỏi và vất vả, em làm thêm chút việc nhỏ cũng không sao”. Sau đó, anh ấy không còn phản đối việc tôi mua sắm đồ đạc hay dọn dẹp nhà cho họ nữa. Vào những ngày lễ, tôi thậm chí còn mua quà và đến thăm bà ngoại của con rể.
Tôi thường dạy con gái rằng hiếu thảo là đức tính quan trọng nhất và con phải kính trọng bố mẹ chồng. Tôi kể cho con nghe vài câu chuyện về văn hóa truyền thống và nói: “Bố mẹ chồng con đã hy sinh rất nhiều cho hai con của con. Họ thực sự rất tận tâm tận lực, thà chịu khổ một chút, mệt mỏi một chút để chăm sóc tốt cho hai con của con. Họ quả là những người bố mẹ chồng tuyệt vời”.
Thỉnh thoảng tôi có chút mâu thuẫn với nhà thông gia, nhưng khi tôi nhớ rằng mình là người tu luyện, cần làm theo lời Sư phụ đã dạy thì những mâu thuẫn đó liền tiêu tán đi hết. Ví dụ, trong thời gian xảy ra dịch bệnh, vào một buổi sáng khoảng 8 giờ, con rể tôi gọi điện cho tôi và nói rằng nó đã đánh con gái tôi. Lúc đó, tôi nghĩ: “Khảo nghiệm đến rồi.” Tôi nói với con rể rằng chắc chắn là con gái tôi đã làm không đúng nên mới bị đánh. Tôi thực sự không hề động tâm. Sau khi cúp máy, tôi đến nhà con gái. Tôi và con gái sống cùng một khu phố, và ông bà thông gia đang ở đó trông cháu. Vừa bước vào, bà thông gia đã vừa khóc vừa nói rằng vì bất đồng quan điểm về cách nuôi dạy con cái, con rể đã đẩy con gái tôi, con gái tôi liền nói là con rể đã đánh nó. Tôi nói với bà thông gia: “Con gái tôi đúng là vô lý. Tất cả là lỗi của tôi vì đã không nuôi dạy con tốt, khiến bà tức giận, tôi xin lỗi, bà đừng khóc nữa. Vợ chồng trẻ cãi vã một chút rồi sẽ không sao đâu, bà đừng giận chúng nó nữa”. Thấy tôi an ủi như thế, bà thông gia ngừng khóc và nói: “Tôi cũng không đúng”. Mâu thuẫn gia đình kết thúc như thế. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp quả thực tuyệt vời.
Tôi rất hòa thuận với nhà thông gia, điều này khiến nhiều người khen ngợi. Tôi nói với bà thông gia rằng: “Chúng ta đều được Đại Pháp ban phúc. Chúng ta hãy cùng nhau cảm tạ Sư phụ!”
2. Các đồng nghiệp đã thay đổi thái độ đối với Đại Pháp
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà đảng bắt đầu bôi nhọ Đại Pháp và bức hại Pháp Luân Công. Tôi đến Bắc Kinh để đòi công đạo cho Pháp Luân Công, rồi bị bắt cóc và giam giữ trái phép trong một tháng tại trại tạm giam. Khi tôi trở lại làm việc, đơn vị từ chối sắp xếp công việc cho tôi, lại bắt tôi làm những công việc lặt vặt. Lãnh đạo và đồng nghiệp đều bị truyền thông của tà đảng lừa dối, họ tràn ngập sự thù địch và kỳ thị đối với các học viên Pháp Luân Công.
Một hôm, trong giờ đổi ca, một đồng nghiệp bỏ tiền lương mới được trả vào túi quần rồi đi vệ sinh. Không may tiền lương bị rơi xuống hố phân. Lúc đó, lương được trả bằng tiền mặt, và vì không tìm thấy nên chúng tôi rất lo lắng. Người đồng nghiệp nói: “Nếu không tìm thấy thì thôi”. Tôi nói: “Làm việc vất vả cả tháng nay rồi, kiếm tiền đâu có dễ. Tôi sẽ thử xem sao”. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, thử vài lần xem sao, cuối cùng tôi cũng lôi được ra. Nó rất bẩn, nhưng người đồng nghiệp bị mất tiền vẫn không chịu nhận, gần như nôn mửa. Tôi nói: “Cô chờ đó, để tôi rửa cho cô”. Tôi rửa lại hai lần, và nó không còn bẩn nữa. Cô ấy tự rửa lại vài lần nữa, rồi mang tiền về nhà. Sự việc này đã gây xôn xao khắp xưởng, các đồng nghiệp của tôi đều nói rằng các học viên Pháp Luân Công rất tốt bụng. Ngày hôm sau, người đồng nghiệp bị mất tiền đã mua cho tôi một nải chuối. Tôi nói: “Không cần đâu, cô hãy chia nó để mọi người trong xưởng cùng ăn nhé”. Mọi người đều rất vui, và thái độ của họ đối với Đại Pháp đã thay đổi kể từ đó.
Một lần khác, vào ca ngày, xưởng bị rò rỉ nước. Tôi đang dùng chổi quét nước thì đôi giày vải đang mang bị ướt, quần cũng bị thấm nước. Giám đốc xưởng nhìn thấy và nói: “Giày của cô ướt rồi, còn đôi nào nữa không? Cô mau đi thay đi”. Tôi nói: “Tôi vẫn còn đôi giày khác, quét xong tôi sẽ thay”. Một lúc sau, giám đốc thấy tôi vẫn đang quét nên giục tôi thay giày nhanh để tránh bị cảm. Tôi mỉm cười nói: “Không sao đâu”.
Qua hai sự việc đó, giám đốc xưởng đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối với Đại Pháp. Mặc dù hai sự việc này không phải là sự việc lớn, nhưng chúng đã gieo mầm thiện lương vào lòng các đồng nghiệp của tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Hợp thập!
(Biên tập: Hồng Dương)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/19/495810.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/26/229536.html