Bài viết của Hoa Minh tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 02-01-2025] Nhắm vào chuyến lưu diễn toàn cầu năm 2025 của Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun vừa khai màn vào tháng 12 vừa rồi, đầu năm nay truyền thông cánh tả liên tục đăng tải các bài tin, nhiều lần nhắc về việc Shen Yun đã “có tài sản tích lũy vượt quá 250 triệu đô la Mỹ” vào cuối năm 2023, còn nói “tốc độ tích lũy tài vật nhanh đối với bất kỳ công ty nào mà nói thì đều là bất thường”, “chỉ trong năm 2023 nguồn thu từ giá vé bán ra đã đạt 39 triệu đô la Mỹ”. Còn nhắc đến tài khoản của Shen Yun vẫn còn rất nhiều tiền, “rất bất thường”. Ồ, trên mạng phổ biến một cách dùng từ “quần chúng ăn dưa” [chỉ đám đông bên lề]. Thử dùng tâm thái của một người trong “quần chúng ăn dưa” để xem xét việc này, tôi cảm thấy bài báo này hoặc là đang muốn quảng bá Shen Yun, hoặc là cho rằng mình quẳng ra “quả dưa to” thì có thể cho nhiều người ăn rồi tám chuyện một phen.
Vì sao lại nói như thế? Ở Hoa Kỳ, cuối năm đi quyên góp từ thiện, vừa làm việc thiện lại được miễn thuế, một công đôi việc. Nhưng quyên góp cho ai, quyên bao nhiêu tiền? Thế nên, người không có mục tiêu quyên góp cố định, có thể sẽ nghiên cứu các báo cáo và tư liệu cuối năm của các tổ chức phi lợi nhuận mục tiêu. Trong bài báo điều tra của phóng viên truyền thông cánh tả cho thấy, rõ ràng điều tra không phải để quyên góp, mà là có ý đồ khác.
Ý đồ gì đây? Kích động thù ghét người giàu? Những dự án nhỏ của các gia tộc quan chức cấp cao Trung Cộng thường khởi nghiệp với con số hàng tỷ, hàng chục tỷ; phóng viên “New York Times”, nhóm người Trần Nhất Tân đang muốn rước tai hoạ vào thân cho các quan chức cấp cao của Trung Cộng sao? Có thể đúng, cũng có thể sai. Khơi dậy sự đố kỵ? Có lẽ là khả năng này, đặc biệt là hiện nay, tiểu phấn hồng của Trung Cộng, hải quân internet, những người dân thường, cuộc sống của mọi người đều đang chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của suy thoái kinh tế.
Cách đây không lâu, một tài khoản “hồng tam đại” tên là “Đông Đông An An” khoe, khi anh ta 20 tuổi, món quà sinh nhật mà bà anh ta tặng là 180 triệu nhân dân tệ, còn tiết lộ số dư tài khoản hiện là 2,4 tỷ, cùng những món quà xa xỉ khác của gia đình. Tin tức ấy ngay lập tức làm bùng nổ mạng xã hội, xem ra tiền đúng là có sức thu hút, phóng viên của tờ “New York Times” rất quen thuộc với đặc tính này của cư dân mạng Đại lục; bên ngoài tường lửa khuấy động sự việc lại đem “tin tức quốc tế bán vào quốc nội”, đây cũng là một trong những thủ đoạn thường được Trung Cộng sử dụng để tẩy não và khiến người dân hiểu sai.
Thế thì sao chứ? Phục không? Một thanh niên 20 tuổi, trong ngày sinh nhật, lại được người bà tặng cho 180 triệu Nhân dân tệ, mà đây chỉ là một phần trong rất nhiều nguồn thu nhập. So sánh xem, tám đoàn Shen Yun, có mấy trăm người làm nghệ thuật, một năm diễn hơn 800 buổi, bôn ba vất vả khắp nơi trên thế giới, tổng thu nhập một năm mới chỉ đạt 280 triệu? Chẳng phải còn rẻ mạt lắm sao? Người không có tín ngưỡng thì căn bản không cống hiến nổi đến mức độ ấy.
250 triệu đô la Mỹ là khái niệm gì? Tương đương 1,8 tỷ Nhân dân tệ. Thế còn 39 triệu đô la thì sao? Tương đương 280 triệu Nhân dân tệ. Nếu đây là lợi nhuận ròng, với quy mô tài sản và thu nhập hằng năm như vậy, nếu đặt tại xã hội Trung Quốc đại lục mà nhìn nhận, thì chỉ có thể được xem như một công ty nhỏ; nếu so sánh với những gia tộc quyền quý của Trung Cộng, thì càng nhỏ đến mức không đáng nói đến.
Vậy thì đứng tại góc độ một người làm kinh doanh mà xem xét, 20 năm chỉ tích lũy được 250 triệu đô la Mỹ có gì nhiều nhặn? Qua 20 năm phát triển mới chỉ đạt được thu nhập hằng năm là 39 triệu đô la có được coi là nhiều chăng?
Khi phóng viên “New York Times” công kích Shen Yun, tất nhiên sẽ tự đặt mình vào vị trí của một người “chính nghĩa”. Thế nhưng độc giả tại Đại lục lại thấy rằng, nếu muốn lên tiếng vì chính nghĩa, có phải là nên đào sâu vào sự việc người ông, người bà của tài khoản “Đông Đông An An” kia, làm sao có thể ở ngay tại một Trung Quốc nơi mà “người giàu đều muốn nghĩ cách di dân, người nghèo đều nghĩ cách đi đường tắt, dân thường không còn đường sống”, lại có thể kiếm được nhiều tiền đến thế? Họ dám ném đi mấy trăm triệu, mấy tỷ, một tài khoản mới 20 tuổi đã có 2,4 tỷ nhân dân tệ; còn Shen Yun nhiều người như thế trải qua hơn 20 năm phó xuất, mà đến nay mới chỉ có được 1,8 tỷ nhân dân tệ! Vất vả biết nhường nào? Phóng viên “New York Times” học theo Thương Ưởng lên tiếng không thấy đau sao? Hay là học theo Tư Mã Trung sao không ăn thịt đi? (“Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt? Là câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế – Tư Mã Trung.)Hay là chỉ quẳng ra quả dưa to để tự đập nát cuộc đời của chính mình?
Lên mạng tìm kiếm ngẫu nhiên một công ty từng bán bộ xét nghiệm Covid được niêm yết trên thị trường chứng khoán “Chấn đoán Địch An”, rất nhiều người chưa từng nghe qua tên công ty này. Nó là một công ty dịch vụ chẩn đoán y tế, thành lập năm 1996, năm 2011 được niêm yết trên thị trường chứng khoán, báo cáo tổng thu nhập năm 2012 chỉ đạt 706 triệu Nhân dân tệ. Vậy mà, trong ba năm dịch bệnh, thu nhập của doanh nghiệp này đã lập kỉ lục đỉnh cao –- căn cứ theo báo cáo tài chính hằng năm của công ty, năm 2022 thu nhập của doanh nghiệp này đã lên đến 20,282 tỷ Nhân dân tệ, tăng 55,03% so với con số 13,080 tỷ Nhân dân tệ của năm 2021. Chỉ một mặt hàng bộ xét nghiệm mà đã tăng trưởng đến 208,52%, từ 2,606 tỷ Nhân dân tệ vào năm 2021 tăng lên đến 8,039 tỷ Nhân dân tệ.
Đối với người dân ở Trung Quốc đại lục, ba năm dịch bệnh có ý nghĩa gì, tôi nghĩ mọi người đều rất rõ ràng. Song song với việc tùy ý phong tỏa là rất nhiều doanh nghiệp bị phá sản, vỡ nợ, nhiều người mất việc, mất đi nguồn thu nhập. Vì sao một công ty xét nghiệm axit nucleic như Chẩn đoán Địch An lại có thể kiếm tiền bùng nổ như vậy? Tiền họ kiếm là loại tiền gì? Đằng sau có chống đỡ gì chăng? Cả nước có biết bao công ty sản xuất bộ xét nghiệm và sản phẩm liên quan dịch bệnh? Bọn họ hợp tác với nhau đã hút bao nhiêu tiền của người dân, tạo cho người dân biết bao gánh nặng đây?
Tại Trung Quốc có quá nhiều hiện tượng khiến người ta đau lòng, lạnh lòng, mà “New York Times” không đưa tin, lại chăm chăm nhắm vào một tổ chức phi lợi nhuận nhỏ bé như Shen Yun, có phải là quá lạ không? Nghe nói tác giả Nicole Hong (Hồng Thiên Thiên) chuyên viết các bài công kích kia. Bố cô ta là Hồng Triều Huy, giám đốc danh dự của “Hiệp hội Cựu Sinh viên Âu-Mỹ” (Hiệp hội du học sinh Trung Quốc). Hiệp hội này nằm dưới sự lãnh đạo và chỉ huy của Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và có kinh phí hỗ trợ. Theo tin trên mạng ở Đại lục, “Hiệp hội cựu sinh viên Âu-Mỹ” nằm dưới “sự lãnh đạo của ĐCSTQ”, là “Mặt trận Thống nhất”, là “cầu nối và sợi dây giữa đảng và du học sinh rộng khắp”, là “trợ thủ đắc lực của đảng và chính phủ trong công tác du học sinh”. Nếu như “New York Times” đúng là mang tâm thái lên tiếng vì chính nghĩa, thì sao trước tiên không điều tra thành tích của tổ chức này, phù hợp với trào lưu chống thâm nhập ở Mỹ và trào lưu chống cộng trên thế giới, mà lại đi phù hợp với nhu cầu của Trung Cộng chứ?
Nếu so sánh với đám đại gia, tham quan các cấp đang sống trên tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, thì Shen Yun thật quá nghèo. Thu nhập mỗi năm của Shen Yun chỉ có mấy chục triệu đô la, hoàn toàn dựa vào kế hoạch và biên đạo siêu xuất phàm trần của tổng đạo diễn Shen Yun, dựa vào nỗ lực vất vả và phó xuất của toàn thể nhân viên, dựa vào sự hỗ trợ tình nguyện của những người có tín ngưỡng. Mỗi một bài hát, khúc nhạc, điệu múa của Shen Yun đều thu hút người ta như thế, khiến khán giả được thăng hoa tinh thần và tâm linh, vì thế mà ngày càng được công chúng tán thưởng, đến nay mới có được thu nhập khiêm tốn mấy chục triệu đô la Mỹ một năm. Mức thu nhập này so với công sức bỏ ra của tổng đạo diễn cùng các nhân viên suốt hơn 20 năm qua, thật sự quá nhỏ bé, không thấm vào đâu, nhỏ đến mức không đáng nói!
Ngoài ra, từ năm 2007 khi Shen Yun biểu diễn lần đầu, đến năm 2015, trong chín năm ấy, Shen Yun vẫn luôn cung cấp đĩa DVD miễn phí cho người dân tại Trung Quốc đại lục. Mà những đĩa DVD này, ngoài đem đến những giá trị nghệ thuật vô giá, còn là sự phó xuất vô cùng lớn không cầu hồi báo của vị tổng giám đốc nghệ thuật Shen Yun và các đệ tử của Ngài. Theo tôi biết, trong chín năm ấy, ở Trung Quốc đại lục, ít nhất có hơn một tỷ đĩa DVD được tặng miễn phí cho người dân Đại lục, chỉ xét về chi phí vật liệu, chỉ tính tiền mua đĩa DVD trắng, máy ghi đĩa, máy tính, cùng các chi phí vận chuyển khác, v.v, đã là không dưới 2 tỷ Nhân dân tệ rồi. Nếu thật sự đúng như những gì “New York Times” nói — nếu Shen Yun đúng là lợi dụng kim tiền của những tín đồ Pháp Luân Công cuồng tín đang theo đuổi tín ngưỡng kia, vậy thì tại sao không trực tiếp chiếm giữ luôn số tiền mấy tỷ, thậm chí mấy chục tỷ kia riêng cho mình?
Huống hồ, có bao nhiêu học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc đại lục, trong quá trình đi phát Shen Yun, đã bị Trung Cộng bắt cóc, bị kết án tù, thậm chí trả giá bằng chính sinh mạng của mình? Vì sao Trung Cộng lại sợ hãi và thù hận Shen Yun đến thế? Những nội hàm thâm sâu bên trong lẽ nào không đáng để người ta đi tìm hiểu sao? Không đáng cho các phóng viên tự hỏi lương tâm mình để làm đúng với lương tâm nghề nghiệp hay sao?
Như khán giả của Shen Yun đã cảm nhận được, điều Shen Yun truyền đi chính là thông điệp của Thần. Các học viên Pháp Luân Công là những người tu luyện có sức mạnh, kiên định tín ngưỡng, tất cả những gì họ làm, là một người không tin Thần vĩnh viễn không cách nào hiểu được. Thế nhưng, không hiểu không đồng nghĩa với việc tùy ý chà đạp và phủ nhận tác dụng của Shen Yun. Thần Phật là từ bi, nhưng có những tội ác Thần không cách nào dung thứ, ấy chính là báng bổ Thần, trực tiếp phủ định những việc làm của Thần. Về việc vì sao loại tội ác này không thể khoan thứ, trong rất nhiều thể hệ tín ngưỡng đều có bài học tương tự.
Đối với việc làm và ân trạch của Thần, người có tâm hồn lương thiện, có trái tim rộng mở với Thần, người cung kính với Thần, đều có thể cảm nhận rõ trong lòng; còn những kẻ cuồng vọng, liên tục bài xích Thần, phủ định Thần, thì tâm linh của họ đã bị phong bế, đến khi hoàn toàn bị bóp nghẹt. Khi lịch sử lật sang một trang mới, những người vô tri này cũng không còn cơ hội đế sám hối và chuộc tội nữa.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/2/487804.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/6/223471.html
Đăng ngày 14-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.