Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-09-2024] Tôi đắc Pháp vào năm 1997 và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Nhìn lại chặng đường đã qua, mỗi một quan, mỗi một nạn, mỗi một bước thăng hoa trong tu luyện đó đều bao hàm Phật ân hạo đãng và sự từ bi bảo hộ của Sư phụ.

Tôi muốn viết ra một số cảm ngộ của bản thân để chia sẻ với mọi người và cảm tạ Sư phụ.

Tu bỏ chấp trước, lấy khổ làm vui

Lúc mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi thích đọc nhất là kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney” của Sư phụ. Đó là thời điểm khó khăn và mất mát nhất trong cuộc đời tôi. Chồng tôi đã đem hết tiền tiết kiệm của gia đình và cả số tiền chúng tôi vay mượn từ người thân rồi đi đến một thành phố khác để làm ăn. Con chúng tôi vừa vào trung học. Tôi làm việc tại một xưởng may và thời gian làm việc kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ sau ca làm việc bình thường. Tiền lương hàng tháng của tôi là 400 đến 500 Nhân dân tệ. Tiền tôi kiếm được không đủ để chi tiêu trong tháng. Tôi ước gì chồng tôi gửi cho tôi một ít tiền, nhưng một năm, rồi ba năm trôi qua, vậy mà anh ấy vẫn không gửi cho tôi một xu nào. Tôi ngày càng thất vọng, ủy khuất và oán hận. Những cái lý của con người thế gian cứ chiếm hết cả tâm trí tôi. Thỉnh thoảng tôi bật khóc trong lúc đang luyện công.

May mắn thay, tôi đắc Đại Pháp rồi. Pháp của Sư phụ thường hiện lên trong tâm trí tôi và xóa tan mọi đi mọi mây mù. Mỗi ngày, tôi đều nhẩm đọc câu Pháp này trong bài giảng của Sư phụ.

“Nếu chư vị không để ý, không để nó trong tâm, núi xanh còn kia thì không lo củi đốt, có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì? Kệ nó!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney)

Mỗi lần tôi nhẩm đọc câu Pháp ấy, tôi lại thấy tràn đầy năng lượng và cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp lan toả cơ thể. Tự tận đáy lòng, tôi cảm thấy an tâm và có nơi dựa vào.

Khi tôi tiếp tục học Pháp nhiều hơn, tư tưởng của tôi cũng không ngừng thăng hoa. Tôi dần cởi mở và không còn oán hận nữa. Tôi không còn thấy khổ não về vấn đề tiền bạc nữa. Sư phụ từ bi điểm hóa cho tôi qua giấc mơ, tôi thấy chồng tôi ném về phía tôi rất nhiều vật màu trắng, giống như những bông tuyết. Chồng tôi đang giúp tôi tu luyện!

Trong vài năm chồng tôi xa nhà, tôi đã tu bỏ được rất nhiều chấp trước và tu luyện vững chắc. Lúc chồng tôi trở về, anh ấy không còn một xu trên người, bệnh tật đầy thân. Anh ấy nghĩ tôi sẽ la mắng và phàn nàn anh ấy, nhưng thật không ngờ là tôi không kêu ca một lời nào. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi. Tôi đã đứng trên góc độ của anh ấy mà suy xét. Tôi dùng Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp để khai sáng và dẫn dắt anh ấy. Mỗi ngày, khi tôi đả toạ thì chồng tôi đều có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ phát ra từ tôi. Anh ấy đã bưng cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên đọc và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Dùng thiện niệm giải quyết mâu thuẫn trong gia đình

Hồi đó là mùa thu năm 2007, bố chồng 82 tuổi của tôi bị một chiếc xe taxi đâm gãy xương sườn và phải nhập viện. Chồng tôi và các anh chị em chồng vẫn còn đang làm việc, chỉ mình tôi là đã nghỉ hưu. Nhưng tôi vẫn làm thêm một ít việc vì còn phải trả nợ. Tôi nên làm gì đây? Là một học viên, tôi cần buông bỏ những lợi ích cá nhân. Thế là tôi bèn nhận chăm sóc bố chồng hằng ngày. Tôi hướng dẫn ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Đôi khi ông quên mất những từ này nên tôi đã viết ra giấy và đặt trên đầu giường của ông. Đôi khi bác sỹ đến rút máu tụ trong ngực ông, tôi nhắc ông niệm lại chín chữ chân ngôn đó. Ông đã thầm niệm trong tâm rồi ngủ thiếp đi. Sự việc này lặp lại nhiều lần. Chính là Sư phụ từ bi đã gánh chịu đau đớn thay cho bố chồng tôi.

Xuất viện không lâu, bố chồng tôi lại bị tai nạn xe hơi. Một hôm, toàn thân ông bỗng co giật và sùi bọt mép. Tôi đã gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện. Ông bị xuất huyết não. Tôi chăm sóc ông cả ngày lẫn đêm trong bệnh viện. Những bệnh nhân khác thậm chí còn nghĩ rằng tôi là con gái của ông. Họ rất ngạc nhiên khi biết tôi là con dâu. Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp dạy chúng tôi trọng đức hành thiện. Hiếu kính cha mẹ già là điều nên làm”. Tôi biết rằng từng lời nói và hành động của tôi đều là đang chứng thực Pháp.

Một ngày trong năm 2008, em chồng tôi bị đau bụng dữ dội khi đang ở nơi làm việc. Kết quả kiểm tra cho thấy em ấy bị thủng đường tiêu hóa và cần phải phẫu thuật ngay. Tôi lập tức gọi điện cho em dâu và tức tốc đến bệnh viện. Khi ấy, em chồng tôi đã làm phẫu thuật. Em dâu tôi làm nhân viên vệ sinh và không thể nghỉ làm. Tôi đã đồng thời chăm sóc cho cả bố chồng và em chồng. Sau khi nấu ăn cho bố chồng vào buổi sáng, tôi liền đến bệnh viện để chăm sóc em chồng. Cậu ấy rất cảm động và nói: “Chị dâu, chúng em nợ chị quá nhiều”. Em ấy đã vay vài nghìn nhân dân tệ để chi trả viện phí. Lúc đó, tôi có sẵn một khoản tiền tiết kiệm vì con gái tôi đã tốt nghiệp đại học và tôi không cần phải trả tiền học phí cho cháu nữa. Tôi đã đưa cho cậu ấy số tiền đó để trang trải viện phí. Gia đình cậu ấy vô cùng cảm kích tôi.

Thực ra, việc khiến họ cảm động nhất không phải là mấy lý do ở trên. Người hàng xóm của tôi nói với em chồng tôi: “Chị dâu của anh chăm sóc bố anh rất tốt. Có phải là chị ấy muốn giành phần căn hộ của bố anh không?” Con trai của em chồng tôi cũng lo lắng về điều đó. Người thường khó mà hiểu được những người tu luyện chúng ta. Chúng ta là người tu luyện và không quan tâm đến danh lợi, đều đã sớm xem nhẹ [chúng] rồi. Bố chồng rất cảm kích tôi và nói rằng căn hộ của ông nên được chia cho gia đình tôi và gia đình em chồng sau khi ông qua đời. Dù vậy, tôi đã đề nghị em chồng chuyển quyền sở hữu căn hộ sang tên em ấy trước khi bố chồng qua đời. Căn hộ thuộc về gia đình em ấy.

Tu bỏ tư tâm, một tâm vị tha

Năm 2008, em gái của chồng tôi không thể nghỉ hưu vì không đủ khả năng đóng phí khoản bảo hiểm hàng chục nghìn nhân dân tệ. Cô ấy dựa vào lương hưu của bố chồng tôi để trang trải chi phí sinh hoạt. Bố chồng tôi rất lo lắng cho cô ấy và cũng lo rằng tôi sẽ tiêu hết tiền lương hưu của ông vì tôi giữ thẻ ngân hàng của ông. Tôi bảo ông: “Bố đừng lo. Con có lương hưu của mình và con sẽ không tiêu tiền của bố đâu. Tiền bố tiêu dư con đều cất đi cho bố”.

Một ngày của năm 2010, tôi đến công ty bảo hiểm để đóng phí bảo hiểm cho em chồng. Nữ nhân viên ở đó hỏi thăm tình hình của tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt, luôn nghĩ cho người khác trước, do đó tôi đã bỏ công việc làm thêm của mình để chăm sóc bố chồng và lo cho em chồng. Tôi dành dụm tiền để giúp em chồng trả phí bảo hiểm, để em sớm nhận được lương hưu. Tôi đã giảng chân tướng cho nữ nhân viên này và giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy cảm động nói: “Thật không ngờ cô ấy có một người chị dâu tốt đến thế”. Một ngày nọ, nữ nhân viên đó gọi điện cho tôi và nói rằng em chồng tôi sẽ nhận được lương hưu nếu tôi có thể trả một khoản phí bảo hiểm đã được chiết khấu rất nhiều cho cô ấy, vì họ xếp trường hợp của em chồng tôi vào trường hợp đặc biệt.

Tôi báo tin vui này cho bố chồng và ông đã bật khóc. Tôi nói với ông rằng Sư phụ đã ban phước lành cho chúng tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông nói: “Có một cô con dâu tốt như vậy tôi mãn nguyện lắm rồi”. Còn em chồng tôi thì nói với mọi người rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác với người thường. Tôi biết Sư phụ đã ban phước lành cho chúng tôi. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã bảo hộ con trên suốt hành trình. Con sẽ để nhiều người hơn nữa thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và để nhiều người hơn nữa ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/16/481473.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/20/221731.html

Đăng ngày 05-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share