Bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2024]

1. Không nhìn vào người khác và hướng nội tìm ở bản thân

Bài viết của Lingguan, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

Trước khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi thật cay đắng và mệt mỏi trong suốt 43 năm. Sau khi tôi đắc Pháp vào năm 1996, tôi mới hiểu được mục đích thực sự của đời người là quay trở về với chân ngã của mình, và tôi nên hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ phụ thể bám trên thân trong nhiều thập kỷ, mọi bệnh tật lớn nhỏ trên người tôi đều biến mất. Tôi không cách nào dùng ngôn từ để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với sự cứu độ từ bi của Sư phụ!

Tôi đã đọc nhiều bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện do các đồng tu viết. Trên con đường tu luyện Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi cũng đã làm ba việc giống như họ, “Tại sao tôi lại không thể viết một bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình?”. Tôi tĩnh tâm, hướng nội để tìm ra nguyên nhân gốc rễ, và phát hiện rằng tôi có nhiều tâm chấp trước không muốn phơi bày.

Vậy chấp trước lớn nhất của tôi là gì? Khi tôi nói chuyện với các đồng tu, tôi thường hay chỉ ra những thiếu sót của họ. Tệ hơn nữa, tôi thường sử dụng một đoạn Pháp hoặc một câu trong Pháp của Sư phụ để so sánh bản thân với các đồng tu khác. Tôi còn cảm thấy dương dương tự đắc, dường như bản thân đã làm tốt ở phương diện này nên không gặp tình huống Sư phụ điểm hóa nhắc nhở. Lối suy nghĩ này rất sai lầm, nếu tôi vẫn theo đuổi những ý niệm đó thì tôi sẽ ngày càng tệ hơn và tầng thứ của tôi sẽ rớt xuống.

Tôi phải dừng ngay việc chỉ chăm chăm nhìn vào thiếu sót của các đồng tu khác, mà thay vào đó là hướng nội để tìm ra các chấp trước của bản thân. Tôi sẽ cố gắng tu luyện tinh tấn, trừ bỏ các chấp trước và theo Sư phụ trở về nhà.

2. Tu bỏ hoàn toàn tâm oán hận

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Tôi năm nay 78 tuổi và bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào mùa thu năm 2004. Mặc dù tôi đã tu luyện được 20 năm, nhưng tôi chưa có nền tảng vững chắc trong việc học Pháp. Vì vậy, khi gặp mâu thuẫn tôi thường dùng quan niệm người thường để đo lường vấn đề. Tôi luôn hướng ngoại và tìm ra lỗi của người khác, vậy nên nhiều tâm chấp trước của bản thân vẫn được nuôi dưỡng, đặc biệt là tâm oán hận.

Chồng tôi bị tàn tật và không thể tự chăm sóc bản thân, phải ngồi xe lăn cả ngày nên việc chăm sóc cho ông ấy rất mệt mỏi. Sau bữa tối, ông ấy phải đợi con trai đi làm về để giúp bế ông ấy lên giường ngủ. Con trai và con dâu đều đi làm cả ngày và buổi tối mới về nhà ăn cơm. Tôi luôn làm nóng giường kang (một loại giường sưởi ấm truyền thống ở Trung Quốc) trong khi hấp bánh bao và nấu cháo bằng nồi điện.

Tôi và chồng tôi thường ăn cơm trước, con trai và con dâu về sẽ nấu thêm một vài món và các cháu ăn sau. Tôi và chồng đều không có răng nên phải ăn những món được nấu nhừ, còn các con không muốn ăn các món nấu mềm và chúng cũng không thích những món ăn tôi nấu. Chúng tôi có thể sinh hoạt theo sở thích của mình và chúng tôi cũng không thấy có vấn đề gì với chuyện đó.

Vào một ngày nọ, khi tôi đang nấu ăn trong bếp thì con trai và con dâu về nhà và bắt đầu làm món thịt viên. Nhưng con dâu không nói lời nào với tôi, tôi nấu xong mang thức ăn về phòng mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Con dâu không hề nói với tôi một câu rằng: “Mẹ đừng ăn trước nhé, hãy đợi con làm món thịt viên rồi cùng ăn”.

Tôi bắt đầu có những niệm đầu không tốt về con dâu, nhưng tôi bình tĩnh lại ngay và tự hỏi: “Chẳng phải mình nên cảm ơn con dâu sao? Đây chẳng phải là cơ hội tốt để mình đề cao? Tu luyện chính là tu tâm tính mà”. Ngay khi nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy rất thoải mái, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ tâm oán hận.

Thỉnh thoảng tâm oán hận vẫn xuất hiện trở lại là vì tôi vẫn còn cái tâm này. Khi có chuyện không hay xảy ra, ý nghĩ đầu tiên của tôi vẫn là oán hận, mặc dù bây giờ tôi đã có thể nhận ra và phủ nhận nó ngay sau đó. Trong tương lai, tôi phải học Pháp tốt hơn, làm tốt ba việc để có thể theo Sư phụ trở về nhà.

3. Loại bỏ tâm oán hận để giải quyết khổ nạn gia đình

Bài viết của Huigui, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

Tôi là một học viên Đại Pháp đến từ một ngôi làng ở nông thôn và năm nay tôi 75 tuổi. Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã trải qua 30 năm tu luyện. Sau khi đắc Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, tôi không còn bệnh tật và cảm thấy thật tuyệt vời. Trong 30 năm qua, tôi không cần phải dùng đến bất kỳ một viên thuốc nào.

Sau khi đắc Pháp, tôi liên tục học Pháp và luyện công nhưng tôi luôn cảm thấy bản thân đề cao lên rất chậm. Tôi học Pháp không nhập tâm, và thiếu lòng từ bi nên không đạt hiệu quả tốt khi giảng chân tướng cho chúng sinh. Các mâu thuẫn trong gia đình liên tục xảy đến khiến tôi rất lo lắng nhưng không biết căn nguyên vấn đề nằm ở đâu.

Sư phụ giảng:

“Có những người tuy ở trong môi trường của đệ tử Đại Pháp, nhưng vẫn chưa tiến vào chân tu, lúc then chốt toàn dùng nhân tâm, suy nghĩ của con người, cái tình của con người để đo lường vấn đề.” (Viễn ly hiểm ác)

Chẳng phải Sư phụ đang nói về tôi sao? Tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy mà vẫn không biết cách tu luyện. Khi gặp vấn đề, tôi luôn dùng quan niệm và suy nghĩ của người thường để tranh luận đúng sai. Theo thời gian, điều này đã dẫn đến việc tôi phải trải qua nghiệp bệnh trong sáu năm, tôi thậm chí còn không thể ngồi đơn bàn chứ đừng nói đến việc ngồi song bàn.

Sau đó, tôi tĩnh tâm lại và hướng nội. Tôi đã sốc khi tìm ra những chấp trước của bản thân như tâm ích kỷ, không muốn nghe lời chỉ trích, tâm giữ thể diện, tâm tranh đấu, tật đố và tâm oán hận. Đặc biệt là tôi nhận ra tâm oán hận đối với chồng mà tôi đã không thể buông bỏ trong rất nhiều năm. Dưới ảnh hưởng của những vật chất bất hảo này, tôi thường bị mất bình tĩnh và tức giận, kết quả là cả hai chúng tôi đều đau khổ.

Trong một buổi học Pháp nhóm và phát chính niệm, khi chúng tôi chia sẻ với các đồng tu, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi buông bỏ tâm oán hận và tu xuất tâm từ bi. Vì vậy, tôi bắt đầu đọc thuộc lòng đoạn Pháp sau:

Sư phụ giảng:

“Do vậy trong bất kể tình huống nào, đừng bị hành vi của người thường làm dẫn động, đừng bị tâm người thường dẫn động, cũng đừng bị cái ‘tình’ của thế gian dẫn động. Hãy nhìn nhiều hơn vào chỗ tốt của người ta, nhìn ít hơn vào chỗ không tốt của người ta.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Ngộ tính của tôi thật kém. Cho dù hành vi của chồng tôi tốt hay xấu, thì đó cũng là để tôi tu luyện và đề cao. Không lời nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với ông ấy! Vậy sao tôi vẫn còn oán hận ông ấy chứ? Tôi nói với chồng: “Em chân thành cảm ơn anh vì đã hết lòng với em!”

Trong tương lai, tôi sẽ làm tốt hơn và chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/22/477675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/18/219080.html

Đăng ngày 29-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share